Tác phẩm: Nhất Lộ An Ninh
Tác giả: Thu Thiên Lý Đích Hoa Thu Thụ
Editor: Thượng Chi Phong
Chương 7:
Lần trước, chị ấy cũng làm như vậy, chị ấy đã xua đuổi đám con trai dây dưa chỉ trong một lời nói, mỗi lần bản thân nàng gặp gỡ loại chuyện này đều bất lực nhưng với Thu Đồng lại dường như vô cùng dễ dàng.
An Ninh nhìn cô duỗi tay ra, đốt ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc, cầm lấy cán ô từ trong tay nàng, đầu ngón tay nàng chạm vào lòng bàn tay chị ấy, có chút ngứa và có chút nóng.
Bên tai truyền đến câu hỏi của chị ấy, tại sao nàng không phản kháng rõ ràng?
An Ninh rũ hàng như như lông vũ, lấy điện thoại di động ra, bấm vào phần ghi chú rồi nhanh chóng gõ chữ.
Thu Đồng nhìn cô gái nhỏ không trả lời, mà cúi đầu nghịch điện thoại di động, cau mày. Cô mới vừa học tiết mà giáo viên nhất định phải điểm danh, khi bước ra chỉ thoáng qua nhìn thấy khuôn mặt có phần quen thuộc cô mới dừng lại, còn tưởng rằng cô gái nhỏ này yếu đuối như vậy dễ bị bắt nạt, không ngờ còn không lễ phép sao?
Cô nhất thời có chút mất hứng thú, nhưng thấy An Ninh khổ cực giơ dù che cho cô lòng lại mềm xuống, bây giờ thả dù xuống lại không tiện chút nào.
Trong lúc cô đang mất kiên nhẫn, một bàn tay nhỏ trắng nõn cầm điện thoại di động đưa đến trước mặt cô, cô nhạy bén nhận ra được cánh tay nhỏ gầy đang cầm điện thoại đưa ra có nho nhỏ run run. Em ấy đang lo lắng sao? Hay là sợ sệt?
Thu Đồng nhíu mày, không biết cô đang làm trò gì, nhướng mắt lên nhìn em ấy rồi nhận điện thoại.
Một giao diện ghi chú trống, lối viết Khải với nội dung: [Em không thể nói chuyện, em tên là Lộ An Ninh, cảm ơn chị đã giúp em. Em có thể biết tên của chị không?]
Giờ phút này, mọi thắc mắc đã được giải đáp, tại sao khi đang bị người dây dưa lại không gọi người tới giúp, tại sao cắn môi yên lặng mà rơi lệ, tại sao chưa từng thấy em ấy mở miệng nói câu nào. Cô cho rằng em ấy thẹn thùng nhát gan, hóa ra là không cách nào mở miệng.
Thu Đồng dừng một chút, tầm mắt từ trên màn hình điện thoại di động thu hồi lại nhìn về phía An Ninh.
Cô từng chữ từng chữ, nhẹ giọng nói tên em ấy: "Lộ, An, Ninh?"
Liền nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh của cô gái nhỏ trước mặt, như được phủ một tầng sương mù, ẩn hiện cả một dải ngân hà. Khi cô bé nhìn cô như các ngôi sao trong dải ngân hà lấp lánh, chiếu sáng cả bầu trời đêm. Cô bé mím chặt đôi môi như cánh hoa của mình nhìn cô đầy mong đợi.
Thu Đồng vốn thu lại nụ cười nhưng bây giờ lại cong khóe môi, cô nói: "Tôi tên Thu Đồng".
An Ninh vẫn là tha thiết nhìn cô, cô hơi suy nghĩ một chút, nói bổ sung: "Thu trong mùa thu (秋), Đồng trong Ngô đồng (桐)".
Cô gái nhỏ cuối cùng cũng cười mãn nguyện, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, đôi mắt sáng ngời cong cong thành hình lưỡi liềm, khuôn mặt trắng nõn không tì vết tròn tròn, hai bên má lấp ló hai lúm đồng tiền.
Nụ cười này quá trong sáng, hoàn toàn có thể thấy được em ấy đang rất vui vẻ.
Trong lòng Thu Đồng vẫn rất phức tạp, vừa tiếc nuối vừa đau lòng, bản thân cô cũng không nói rõ được, dù sao cũng không dễ dàng gì, giống như nhìn thấy một bông hoa mà mình thích, nó nở rất đẹp và bắt mắt, nhưng người ta nói với bạn rằng loài hoa này không có chút mùi hương nào. Mặc dù đối với người thưởng thức sẽ không ảnh hưởng đến vẻ đẹp chung, đẹp là được nhưng chính cô lại cảm thấy vướng vướng.
Người đơn thuần như vậy, có đôi mắt trong sáng như gương, không nên để em ấy gánh chịu những đau khổ cả đời.
Nhưng nhìn nụ cười rạng rỡ lại mang theo cảm giác chữa lành kia, cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực dần tiêu tán, Thu Đồng nở một nụ cười chân thành. Cô gái nhỏ trông rất lạc quan, trên người không hề có một điểm giả dối, xét ra hai lần gặp nhau, bởi vì thân thể mang khiếm khuyết nên cô bé gặp không ít chuyện nhưng còn có thể duy trì sự thuần túy non nớt như vậy, thật hiếm thấy.
Sự chuyển biến tâm lý của Thu Đồng được che giấu dưới vẻ mặt không thay đổi, hoàn toàn không thể hiện ra.
An Ninh thì khác, nàng rất vui vẻ, mặt mày cười cong cong. Nàng rốt cuộc biết được tên của chị ấy rồi, Thu Đồng, Thu Đồng, là ý tứ cây ngồ đồng mùa thu sao?
Nếu như cô gái nhỏ không thể nói chuyện, Thu Đồng nhìn chiếc mũi nhỏ của em ấy toát ra một chút mồ hôi, chủ động nói: "Lần trước tôi nhìn thấy em mặc đồng phục học sinh, em học cấp hai hả?"
Ngón tay trắng nõn thon dài duỗi ra, ngón cái và ngón trỏ vòng thành hình tròn, An Ninh giơ lên ba ngón tay. (*)
"Lớp chín?" (*)
(*) An Ninh làm kí hiệu là số 3, nghĩa là sơ tam, sơ tam là lớp 9 của Việt Nam mình
Cô gái nhỏ gật đầu như gà mổ thóc, đôi mắt to híp lại thành một đường, bàn tay nhỏ bé trước mặt vẫn chưa thu lại, cùng với gương mặt của mình, trông em ấy có vẻ ngây thơ một cách khó hiểu, như một đứa trẻ vậy.
Cô gái nhỏ này, nhìn em ấy khiến người ta cảm thấy an tâm một cách kỳ lạ.
Thu Đồng nhìn nửa người em ấy lộ ra dưới ánh mặt trời, khuôn mặt có chút ửng hồng, cô dẫn em đi đến dưới bóng cây ven đường: "Em tới đây làm gì? Tìm ai sao?"
An Ninh theo bản năng đi theo cô, nghe câu hỏi của cô vội vàng gật đầu rồi gõ chữ trên điện thoại: [Em chờ chị họ. Em làm bánh trứng cho chị ấy].
Yo? Cô gái nhỏ còn có thể làm bánh trứng nha? Thu Đồng liếc mắt nhìn cô bé, thấy trong tay em có một cái túi nhỏ, cười nói: "Cho tôi nếm thử được không? Tôi đói bụng."
Cô nói đói bụng chính là thật sự đói bụng. Tối hôm qua cô cùng người khác ở con đường sau núi đua xe, sau đó là liên hoan uống rượu. Ngày hôm sau say rượu tỉnh dậy mới nhớ tới hôm nay có một tiết học không trốn được nên mang cái bụng rỗng, hoa mắt váng đầu chạy lên lớp, hết giờ học dự định sẽ ăn một bữa ngon.
An Ninh vừa nghe không chút do dự mà đem cái túi nhỏ đưa tới, gõ gõ chữ trên di động: [Cho chị, cảm ơn chị hai lần giúp em!]
Thật ngoan!
Thu Đồng tiếp nhận, lại xác nhận nó một lần nữa: "Thật sự đưa nó cho tôi?"
An Ninh mạnh mẽ gật đầu!
Đúng lúc này, một giọng nói do dự truyền đến sau lưng hai người: "An Ninh?"
An Ninh nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy chị họ của mình vội vàng mỉm cười ngọt ngào, vẫy vẫy tay về phía chị ấy.
Đường Đường lớn lên cũng là cô gái có vẻ ngoài ngọt ngào, vóc dáng xinh xắn lanh lợi, khuôn mặt trắng trẻo tròn tròn. Cô ấy mặc áo phông và quần dài, trên đầu đội mũ, đôi mắt tròn đầy nghi ngờ nhìn Thu Đồng, sau đó nhìn chằm chằm cái túi trên tay hai người.
Cô đã nghe thấy nha! Nữ nhân này muốn cướp bánh trứng An Ninh làm cho mình!!!
Cô không nhận ra Thu Đồng là ai, cô bước tới kéo cô em họ xinh xắn dễ thương về phía mình, sợ em ấy bị lừa, cảnh giác nhìn cô gái đầy mê hoặc trong chiếc váy đỏ, hỏi: "Cô là ai?"
Trước khi Thu Đồng lên tiếng, An Ninh đã vội vàng kéo Đường Đường khoa tay mấy lần.
Bởi vì muốn thân thiết với cô em họ không thể nói chuyện nên Đường Đường liền cố gắng học thủ ngữ, khả năng ngôn ngữ của cô rất tốt nên không quá một năm liền có thể hiểu được ý nghĩa cử chỉ của An Ninh.
"Ý của em là cô ấy giúp em đuổi mấy tên bắt nạt em?", thấy An Ninh gật đầu, sắc mặt cô mới dễ nhìn hơn, nhưng vẫn là không thể nguôi ngoai nỗi bất bình trong lòng! Bánh trứng của cô!! Của cô!!! Bị nữ nhân đáng ghét này cầm đi mất rồi!!!
Lại nhìn Thu Đồng không đứng đắn cười, Đường Đường vẻ mặt tối sầm nói: "Xin chào, tôi là Đường Đường, cảm ơn cô đã giúp em gái tôi".
Nói xong, cũng không đợi câu trả lời, cô kéo An Ninh, "An Ninh, đi, chị đưa em đi ăn đồ ngon."
Cô gái nhỏ bị lôi kéo sững sờ trong chốc lát, ngây ngốc quay lại nhìn Thu Đồng, Thu Đồng cười cợt nói: "Chờ đã, bạn học này, tôi với em gái cậu rất có duyên, tôi mời hai người ăn cơm".
Đường Đường đang muốn từ chối, An Ninh liền nhẹ nhàng kéo tay áo của cô, một đôi mắt to chớp mà nhìn cô, ý kia không cần nói cũng biết, em ấy rất muốn đi.
Đường Đường đột nhiên cảm thấy buồn bực khi khuỷu tay hướng ra ngoài, trong lòng chua xót.
Cuối cùng họ vẫn là cùng nhau đi ăn cơm. Thu Đồng mời là một trong những nhà hàng nổi tiếng nhất bên ngoài đại học Hải, nhà hàng kia chuyên các món Quảng Đông, mùi vị vô cùng chính tông, món ăn đa dạng, cảnh vật chung quanh cũng tốt, ngoại trừ giá cả đắt đỏ thì không có thiếu sót nào khác.
Đường Đường đã tới đây lúc cùng bạn cùng phòng ăn liên hoan sau khai giảng, bốn người share tiền với nhau mà đã tốn hơn nửa tháng tiền sinh hoạt của cô, điều này khiến cô đau muốn chết.
Xem Thu Đồng mắt cũng không chớp đã gọi hơn mười món, còn đều là các món nổi tiếng trong nhà hàng, Đường Đường âm thầm nuốt nước miếng, cuối cùng mới nhớ ra mình vẫn chưa biết tên của cái người yêu diễm quyến rũ đối diện.
Chờ Thu Đồng nhàn nhạt nói tên xong, Đường Đường suýt chút nữa bị sặc chết bởi nước miếng của mình.
Thu Đồng là người mà ở đại học Hải không mấy người có thể gặp nhưng tên của cô ấy thì không người nào không biết. ví dụ như Đường Đường. Thu Đồng ở trước mặt cô cô cũng không nhận ra nhưng vừa nghe cô ấy nói tên một cái liền lập tức biết.
Đường Đường là sinh viên năm hai, Thu Đồng học cùng năm với cô ấy, Đường Đường chuyên ngành tiếng Anh, Thu Đồng học tài chính.
Năm đó khi nhập học, cô ấy được đích thân hiệu trưởng chào đón. Lão hiệu trưởng bụng to như mang thai mười tháng đứng bên cạnh cô ra vẻ nịnh nọt, cười tháy răng không thấy mắt. Lúc đó còn không có bao nhiêu người biết việc này, sau này có người đăng một đăng tin tức nóng hổi lên, ở Tieba đào ra thông tin một người, chính là Thu Đồng.
Theo bài đăng tiết lộ, Thu Đồng có đăng ký ở kí túc xá chưa bao giờ thấy cô ấy ngủ lại qua đêm trong ký túc xá không nói, các tiết chuyên ngành nếu có thể không đi học liền không đi, mỗi ngày tiêu tiền như nước, cả người đều là hàng hiệu, tính tình còn không tốt. Bạn cùng phòng mượn đồ gì của cô cô liền nổi giận, cằm đều vểnh lên trời. Lời nói đó hàm ý rằng Thu Đồng được người khác bao nuôi.
Bài đăng này nhanh chóng trở thành tin tức nóng hổi, bởi vì người tung tin không chỉ là bạn cùng phòng của Thu Đồng mà còn là hoa khôi hệ Trung văn, nhập học không bao lâu đã được phong làm nữ thần của đại học Hải, vẻ ngoài thuần khiết và rất được yêu thích, nữ thần bị bạn cùng phòng bắt nạt, dân chúng mê đắm sao có thể chịu được? Nên đã lên bài đăng lôi kéo mọi người.
Kỳ thực Thu Đồng thật rất biết điều, cô ấy ít đến ký túc xá, cũng không thường xuyên đến lớp, nhiều người trong lớp không biết cô ấy là ai. Một quả dưa to như vậy, thật là khủng khiếp, càng bới ra càng sâu.
Thu Đồng bình thường không chú ý các diễn đàn trường học, chờ khi thân phận của cô gần như bị đào bới ra mới có người thông báo cho cô, khi đó cô đã nổi danh rồi. Bởi vì có người nặc danh đăng một bức ảnh, chính là lần hiệu trưởng dẫn cô ấy vào cổng trường với một nụ cười tươi rạng rỡ kèm theo câu bình luận [Người mà bạn đang nói đến, gia đình cô ấy vào ngày nhập học đã tặng một dãy nhà học cho trường chúng ta].
Rất nhanh bài đăng đã bị nhà trường chú ý và nó đã bị xóa, hoa khôi mở chủ đề kia bị cố vấn gọi lên văn phòng làm việc trong hai giờ, sau khi đi ra, nói cũng không dám nói. Sau lần đó thì thu mình giống như chim cút vậy. Thu Đồng cũng không có chú ý đến cô ta, ngay cả khi cô biết toàn bộ câu chuyện, cô cũng lười liếc nhìn cô ta một cái, những người này trong mắt cô giống như bọ chét vậy.
Nhưng cô lại nổi tiếng, danh tiếng càng ngày càng nổi, ép cũng ép xuống không được. Có lẽ con người là những động vật như vậy, ngưỡng mộ quá nhiều lại thành nhiều chuyện, gia cảnh của cô không tính là tốt nhaất nhưng mà là kiểu khiến người ta phải ngước nhìn, người muốn leo lên nhiều vô số kể. Trong mắt cô, họ giống như một tên hề, không có bất kỳ ảnh hưởng nào.
Đường Đường biết có rất nhiều nam sinh đẹp trai theo đuổi cô, kết quả mọi người có muốn theo đuổi cũng không được vì Thu Đồng càng ngày càng ít đến trường học nhưng giáo viên hướng dẫn trong lớp của họ và giáo viên ở các môn học đều mắt nhắm mắt mở, lúc đánh giá cuối học kỳ vẫn cho cô ấy một điểm xuất sắc
Người giàu thực sự có thể làm bất cứ thứ gì họ muốn. Được ăn món ngon Quảng Đông, Đường Đường sâu sắc cảm nhận được cảm nhận được hàm nghĩa câu nói này.
Lại vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Thu Đồng cao cao không thể với tới gắp cho em họ nhỏ nhà cô một miếng thịt, còn nói: "Ăn nhiều một chút cho có da có thịt".
Cô em họ khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết, hai má phồng lên khi ăn, như một chú sóc nhỏ ngậm hạt trong miệng, thật dễ thương.
Sai rồi, lớn lên xinh đẹp cũng có thể muốn làm gì làm.
- ----
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký của An Ninh:
Ngày 17 tháng 4, nắng đẹp. Cuối cùng tôi cũng biết được tên chị ấy là Thu Đồng, cây ngô đồng mùa thu. Tôi tên là An Ninh, bố mẹ nói mong con bình yên suốt chặng đường đời. (cha mẹ mong tôi Nhất Lộ An Ninh)