Nhật Lạc Vân Hi

Chương 20




Bầu trời xanh thẳm với những đám mây trắng trôi lững lờ, thật là một ngày với thời tiết tuyệt vời…. Nhưng không khí tràn ngập sự tươi mát trong lành này lại không cách nào vươn tới cõi lòng của Vân Hi, cậu ngước nhìn bầu trời xanh, ‘lắng nghe’ nó, nhưng vẫn như cũ không thể cảm nhận thấy điều gì, nghĩ muốn đứng dậy nhưng lại không hề có chút khí lực nào…. Đầu ẩn ẩn đau đớn khiến ý thức cứ hỗn loạn, ngay cả khi Đường Dịch Thần bước vào phòng, cậu cũng không hề hay biết, mãi cho tới lúc cảm nhận thấy một đôi tay ấm áp xoa dịu cậu, Vân Hi mới giương mắt nhìn lên——–.

Hai đôi mắt ‘chạm’ vào nhau, không nói bất cứ điều gì, thời gian như ngừng trôi……Thở dài khe khẽ, bên trong vẫn không giấu nổi sự bất an cùng áy náy “Vân Hi, em còn thấy không thoải mái không?”

Lắc đầu, ánh mắt Vân Hi không hề né tránh cái nhìn của Đường Dịch Thần, mà vẫn thản nhiên đón nhận nó, cậu lên tiếng nói ra lời đã cân nhắc rất lâu “Tôi nghĩ, hôm nay tôi……có thể cho anh một đáp án.” Tuy nhìn bề ngoài có vẻ rất bình tĩnh, nhưng kỳ thật tâm trí Vân Hi đã lần thứ hai bị khuấy đảo, phiêu du theo mây (ý nói hờ hững với mọi chuyện) “Anh và tôi là người của hai thế giới khác nhau, chúng ta vô luận là ở hiện tại hay trong quá khứ, cũng đều không thích hợp…..”

Dừng lại chút lát, vẫn như thường ngày thoải mái nở nụ cười “Có như vậy thì mới tốt cho cả anh và tôi….”

Cứ tưởng rằng Đường Dịch Thần sẽ kịch liệt ngăn cản, nhưng hắn phản ứng lại không hề như trong tưởng tượng, rất an tĩnh ngồi bên cạnh Vân Hi, vẫn nhẹ nhàng như mỗi ngày, cầm tay cậu lên, bao bọc nó trong lòng bàn tay của chính mình, sau đó ngước nhìn bầu trời……

.

Thời gian dường như đã qua đi thật lâu, lâu đến nỗi Vân Hi đã lãng quên cảnh vật quanh mình, chỉ kiên nhẫn chờ đợi lời đáp của đối phương. Như nghe được tiếng lòng của cậu, Đường Dịch Thần trả lời y như ước nguyện “Anh tôn trọng lựa chọn của em——-.”

Nâng bàn tay cậu lên, ôn nhu áp môi lên nó “Nhưng anh sẽ không buông tay….” ( (_ _|||) biết ngay mà, mặt dày thế mới phải chứ =)))) )

Nhìn thấy sự kiên định trong ánh mắt kia, biểu tình trên mặt Vân Hi vẫn là bình tĩnh như nước “Tôi muốn về nhà.”

“Được.” Đường Dịch Thần gật đầu, nhẹ nhàng bế Vân Hi từ chỗ ngồi vào trong lòng mình “Nhưng giờ em phải uống hết số thuốc này đã———.”

Dịu dàng mỉm cười thuần khiết tựa hoa sen khiến nhân nhi trong lòng cũng khôi phục lại mọi cảm xúc ngày thường, tùy ý để hắn ôm cậu đi vào phòng ngủ trước mặt…

Trở lại phòng, đúng như lời Đường Dịch Thần đã hứa, cậu uống xong thuốc hạ sốt liền lái xe đưa cậu về tới nhà….. Nhưng điểm khác biệt duy nhất chính là Đường Dịch Thần lại cố chấp làm khách tại nhà cậu, không chịu đi…..

.

Lúc này đây, đường đường là Đường chủ tịch nhưng lại đang sắp xếp giường ngủ ổn thỏa cho cậu. Sau khi cảm thấy hài lòng, Đường Dịch Thần liền ôm Vân Hi lên giường, khẽ hôn vào trán cậu “Hôm nay anh sẽ ngủ ở phòng của Lục Minh Tuyên.”

Không cho đối phương có cơ hội kịp từ chối, Đường Dịch Thần đã đứng dậy rời đi——-.

Khẽ quay mình, Vân Hi day day trán đang có chút đau đớn… Mọi việc không như cậu đã nghĩ, cậu đã muốn dứt bỏ hẳn phần tình cảm này nhưng tại sao giờ mọi chuyện lại đảo ngược, mỗi giờ mỗi khắc nó lại cứ bám bên người, làm quấy nhiễu, đảo lộn cuộc sống của cậu.

Còn chưa kịp tự hỏi bản thân rõ ràng thì đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, nhìn Đường Dịch Thần đang bưng một bát cháo cùng dưa muối, Vân Hi trong mắt hơi kinh ngạc.

Vội ho một tiếng, hai gò má hơi hơi ửng đỏ “Anh không biết nấu gì cả, chỉ biết nấu chút cháo….”

“Cám ơn.” Nở nụ cười cứng nhắc, nheo mắt nhìn Đường Dịch Thần lúc này không giống ngày thường, trong lòng Vân Hi cũng nảy lên những xúc cảm khác lạ. Một lần nữa, trong lòng lại dấy lên một cám giác vô danh, bất giác nâng tay nhẹ nhàng sờ tới nơi biểu hiện cho một sinh mệnh, âm thầm áp chế cảm xúc không nên có, khi Đường Dịch Thần đặt bát cháo xuống rồi ngồi đối diện với mình, Vân Hi đã kịp khôi phục lại biểu tình như trước.

Cơm trưa cứ như vậy diễn ra trong một bầu không khí dị thường……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.