Mặt trời mọc rồi lại lặn, mỗi ngày trôi qua như nước chảy, thời gian thấm thoát như thoi đưa, ngày công bố kết quả cũng đã gần kề…
Lúc này mới chỉ là năm giờ sáng, vỗn dĩ hai người còn đang yên giấc thì lại đều đồng thời xuống giường, Đường Dịch Thần mặc áo sơ mi nhìn khuôn mặt đầy tươi tỉnh của Lục Vân Hi, khiến trến mặt hắn cũng nhiễm một vẻ mỉm cười ấm áp “Sao lại vui vẻ thế?”
Cầm một cái gì đó lấy từ sau lưng, Lục Vân Hi tươi cười khua khua trên không trung “Giấy báo trúng tuyển của em nè…”
Đôi môi dịu dàng áp lên trán Vân Hi, tản ra mùi thơm ngát “Chúc mừng em….”
Vẫn còn nhớ rõ ước định từ trước của hai người, Đường Dịch Thần khóe miệng mang theo nụ cười thỏa mãn ——- Chỉ cần hắn trả được thù, loại bỏ được người đàn bà đã gây ra mối thù này, thì hắn sẽ thực sự hạnh phúc trọn vẹn, cùng Vân Hi tới Anh quốc bắt đầu lại cuộc sống, không có ai quấy rầy, chỉ có mỗi hai người……
Niềm hạnh phúc trên mặt không hề giảm, Vân Hi giang hai tay, ôm lấy người yêu so với cậu cường tráng hơn rất nhiều, đầu tựa vào ***g ngực của đối phương, cảm nhận sự nồng đậm ấm áp cùng tiếng tim đập trầm ổn hữu lực “Dịch Thần, anh nói liệu chúng ta có thể vĩnh viễn đều hạnh phúc, khoái hoạt hay không?
Hiểu được nỗi bất an nho nhỏ trong lòng Vân Hi, Đường Dịch Thần một tay ôm chầm lấy thắt lưng cậu “Có thể…” nhất định có thể——
Thanh âm nhẹ như gió thoảng qua, nhưng vẫn truyền vào tận đáy lòng của Vân Hi “ Buông thù hận trong lòng anh đi, được không?”
“Vân Hi.” Nhìn ‘thiên hạ’ trong ngực mình, Đường Dịch Thần nhẹ nhàng lắc đầu “…anh không bỏ xuống được.” Người đàn bà kia đột nhiên xen vào, phá hủy gia đình hạnh phúc của hắn, hại mẹ sớm qua đời, hắn làm sao có thể không hận….
“Anh có thể ——” Từ ***g ngực ấm áp, ngẩng lên “Vì em, có thể chứ?”
“Thực xin lỗi!” Mối thù hận này, đã theo hắn lớn dần trong suốt mười năm qua, đã thâm căn cố đế * vào tận trong máu thịt, hắn không thế nào tháo gỡ được “Anh nên đi làm rồi.” Dịu dàng hôn môi Vân Hi, vẫn giống như mọi buổi sáng thường nhật.
( * Nguyên tác 根深蒂固– thâm căn cố đế: ăn sâu bén rễ, ý chỉ đến một cái gì đó đã ăn sâu vào tiềm thức bản chất con người, ko dễ gì thay đổi)
Nhìn hai tay ôm ấp mình mất đi, luyến tiếc không muốn xa rời nơi ấm áp đó, trong mắt Vân Hi ánh nên nỗi niềm cô đơn. Cậu hy vọng Đường Dịch Thần sẽ khoái hoạt một chút, chứ không phải cứ luôn gắt gao ôm lấy mối hận thù, cậu sợ bóng đêm đen tối kia sẽ thổi quét toàn bộ lí trí của người mình yêu.
“Anh hôm nay có việc, buổi tối sẽ không về.” Hôn xuống bên thái dương của người yêu thương, cảm xúc thỏa mãn ngọt ngào khiến Đường Dịch Thần trong mắt đầy ắp sự ôn nhu —– chỉ cần qua hôm nay, tất cả mọi việc đều sẽ gió yên biển lặng *……
( * Nguyên tác 风平浪静 – phong bình lãng tĩnh: gió êm sóng lặng; gió yên sóng lặng; trời yên biển lặng; ý chỉ mọi việc sẽ yên bình)
Đưa tay thắt ổn thỏa cà vạt, Vân Hi kiễng mũi chân, ấn một nụ hôn nhẹ vào môi của hắn. Đây là qui ước từ đầu của hai người, thể hiện niềm hạnh phúc và ngọt ngào của bọn họ —— “Hảo, em ở nhà đợi anh…”
Cậu không bao giờ hỏi tới công việc của Đường Dịch Thần, hắn gần đây vì cái gì phải đi làm sớm như vậy, cũng quen với việc hắn có cả đêm không về…. Trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi bất an, Vân Hi nhẹ nhàng mỉm cười.
Đường Dịch Thần ôn nhu nhìn cậu, trong mắt đều là sủng nịch “Chúng ta ngày kia đi Hokkaido đi! Chỉ có em và anh đi thôi….”
Khóe miệng hơi hơi cong lên, lộ ra nụ cười say lòng người “Ân.”
“Vậy tối mai gặp lại ——”
“Tạm biệt —-” Tiễn bước người yêu, căn nhà rộng lớn đột nhiên trở nên trống trải, nhàm chán lật xem tờ lịch, phát hiện đã một tháng chưa quay về nhà thăm bố mẹ, Vân Hi khẽ thở dài…. Tuy cùng cha mẹ ở chung lãnh đạm, nhưng cậu vẫn có chút nhung nhớ, nhìn trời bên ngoài đã là chớm đông, thời tiết cũng thật khó chịu, ảm đạm cười, hôm nay hẳn là nên ‘về nhà’ nhìn một cái .