Nhật Ký Xuyên Không: Tự Tạo Nghiệt Không Thể Sống!

Chương 38: Tìm tận cửa




Nguyệt Thần kẹp chân hai chân lại mím môi, cô cũng không muốn âm thanh của mình ban phát toàn trường đâu. Thư viện vắng vẻ, lại rất thuận tiện giúp âm thanh lan xa..xa..a.

Tịnh Khiết đồ chết tiệt, sao anh không ở yên làm thụ của anh đi, rãnh rỗi tới quấy phá cô. Có ai ở đó cứu cô với..huhu...

Nhưng là kêu cứu cũng không được, đang ở tình trạng này, kêu tới, thanh danh cùng trong sạch của cô đều mất hết! Quả thật tiến không được lùi không xong, chỉ có thể tự cứu mình thôi.

"A..a..dừng..lại.."

Chỉ tiếc, lời nói này một chút cũng không lọt vào tai Tịnh Khiết, ngược lại hắn càng càn rỡ chen thêm một ngón tay vào âm huyệt.

Biến thái, cô với hắn rõ ràng không mấy thân quen nha! Tịnh Khiết, anh đã như vậy thì đừng trách cô đây vô tình.

*Cạch*

Tay vẫn động, thậm chí còn nhanh hơn trước. Tịnh Khiết ngẩng đầu nhìn họng súng chĩa vào thái dương của mình, khẽ cười một tiếng.

"Chịu không được rồi à? Không cần gấp gáp vậy đâu."

Đến phút này hắn vẫn còn trệ cợt cô được, Nguyệt Thần nhíu mày phiền chán:"Anh thực sự không dừng tay?"

Tịnh Khiết nở nụ cười yêu nghiệt, khẽ thì thầm bên tai cô, một chút cũng không để ý tính mạng đang bi đe dọa:"Ăn được em, chết cũng cam nguyện."

*Bốc* Âm thanh nhỏ trong thư viện truyền ra, này dĩ nhiên là súng giảm thanh.

Tịnh Khiết bất đắc dĩ cười buông cô ra:"Em thực sự có thể hạ thủ." Cô ấy à, luôn nhẫn tâm như vậy, luôn làm người ta dễ dàng yêu thích như vậy.

Nguyệt Thần đứng dậy thu thập đồ đạc nhún vai, đó là tự nhiên. Dù sao đó cũng là người khác, đâu phải bắn chính mình, cô cần phải cân nhắc sao? Cái nào thiệt hơn, cô sẽ đương nhiên sẽ không ngu ngốc dành cái thiệt cho mình rồi.

Tịnh Khiết cười khổ đứng dậy ôm vai đang rỉ máu, tay đè lên vết thương một bên thoải mái nói chuyện giống như người bị thương không phải hắn ta:"Tôn Kỳ Dương dạo này có làm phiền em không?"

Đáy mắt Nguyệt Thần xẹt qua tia nghiền ngẫm, cô thản nhiên dọn dẹp tài liệu trên bàn vừa nói:"Cả hai người đều giống nhau."

Giống nhau? Nơi nào? Chẳng lẽ...Tịnh Khiết cau mày nghiến răng lấy chút bình tĩnh cuối cùng:"Giống nhau thế nào?"

"Không có làm đến bước cuối cùng." Nguyệt Thần cười một tiếng trả lời.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, Tịnh Khiết lập tức sửng cồ tức giận xoay người rời khỏi.

Cô chậc một tiếng đáng tiếc rồi tiếp tục làm phần công việc của mình. Cô còn quên không bổ sung, Tịnh Khiết hắn rất giống Mạc Tứ Ly, vừa nghe cô bị chiếm tiện nghi, lập tức chạy đi tìm Tôn Kỳ Dương tính sổ.

Chậc..cô không ngại lợi dụng giá trị bản thân đâu. Chẳng qua, Tịnh Khiết hắn đối xử với cô như vậy, cho hắn ăn thiệt từ chỗ Tôn Kỳ Dương cũng không sai.

Khát khao lớn nhất hiện tại của cô là, xuất hiện tình yêu nam nam. Mà hiệu ứng tình cảm này phải rơi trên người các nam chủ, có như vậy cô mới có thể sống yên lành qua ngày.

"Nguyệt nhi~"

Vừa về tới nhà liền đón nhận phần nhiệt tình mạc danh kì diệu của Du phu nhân, Nguyệt Thần không tránh khỏi rợn người.

Gặp quỷ!

Bà ta cư nhiên có thể dùng vẻ mặt dịu dàng từ mẫu nhìn cô, Du phu nhân a, bà không sợ tối ngủ gặp ác mộng sao. Thật là khiến cho cô ăn cơm cũng muốn nôn.

Rõ ràng là không có chuyện tốt lành gì rồi, vô sự hiến ân cần, vô gian tức đạo!!?

"Nguyệt nhi, anh ta là nhà sản xuất phim, đồng thời là một nhà đầu tiên, tổng công ti tổng giám đốc Tư Mạt Ý The Prince." Du phu nhân kéo cô qua một bên thủ thỉ.

Khoan...cái này cô biết, tự nhiên không cần bà ta nhiều lời đâu.

"Con biết đó. Dáng con xinh đẹp như vậy làm người mẫu là tốt nhất, cho nên hãy nhường vị trí làm diễn viên VIP của bộ phim sắp tới cho em gái con đi. Thanh nhi là em gái con, vì vậy.." Cuối cùng cũng vào đề rồi, để cho bà ta bày ra bộ dạng này, còn không phải vì em gái Du Thanh Nhi đi.

"Vì vậy, bổn phận của tôi là phải nhường nhịn, dành mọi thứ tốt đẹp cho Thanh Nhi." Nguyệt Thần đạm bạc nói tiếp câu sau của bà ta, mắt lạnh đảo qua người Tư Mạt Ý. Trong lòng có chút phiền muộn, tên này muốn gì đây, còn là tìm tới cửa. Xem ra cô khổ dài hạn rồi.

"Đúng...đúng vậy.."

Nhìn bộ dạng bà ta làm cô suýt nữa lầm tưởng người lăng nhục cô sáng hôm qua là một người khác.

Xem người lật mặt, trước kia cô luôn cảm thấy thú vị, hiện tại không hiểu sao lại cảm thấy có chút nhạt nhẽo. Làm như vậy để làm gì chứ?

Họ đắc tội cô? Tuy cô cho rằng họ sai, nhưng trên thực tế không ai sai cả, con người chẳng qua chỉ vì lợi ích và suy nghĩ cho bản thân thôi. Du Thanh Nhi có cha mẹ nguyện ý lo lắng trải đường cho cô ta như vậy, thực hạnh phúc. Trong chốc lát, cô có chút hâm mộ Du Thanh Nhi.

Mẹ ruột Du Thanh Nhi cũng vì mạng sống cô ta mà đánh tráo, tính toán mọi thù hằn của kẻ bóng tối đổ lên đầu cô. Còn phụ mẫu Du gia đều vì lợi ích tương của Du Thanh Nhi mà đối xử bất lợi, tuỳ lúc khi dễ cô. Suy cho cùng, Du gia chưa từng làm việc gì tổn hại đến cô...

Nguyệt Thần a, cô sống là thất bại nhường nào. Không một ai nghĩ cho cô cả.

Nguyệt Thần cười nhạt gật đầu đáp ứng. Cô đơn thuần không muốn dính vào vòng giải trí luẩn quẩn này, làm người mẫu chụp qua loa một lần liền xong, còn diễn viên thì ít nhiều sẽ lưu lại ấn tượng.

"Chúng ta lại gặp mặt, Cổ tiểu thư." Tư Mạt Ý mỉm cười nhã nhặn, vẻ mặt tự tin nắm chắc mười phần.

"Tư tiên sinh, nói trọng tâm." Ngược lại Nguyệt Thần không hề cho anh ta sắc mặt tốt, rất không nể mặt.

"Được rồi. Đây là bản hợp đồng hợp tác, tôi làm người đại diện cho cô." Trợ lý lấy trong cặp hồ sơ tập giấy đưa cho Nguyệt Thần, Tư Mạt Ý cười nói.

Nhìn sơ qua phần điều kiện, tạm ổn. Lúc này cô mới mở lời:"Du Thanh Nhi?"

"Tránh cho chị em xa cách, tôi cũng đã mời Du tiểu thư về công ti làm việc. Tin chắc, với bản lãnh của Du tiểu thư sẽ nhanh chóng đạt được ý nguyện." Tư Mạt Ý nhếch môi cười ưu nhã chậm rãi nói.

Ặc...

Nguyệt Thần xác thực cô nén cười đến muốn bị nội thương rồi. Tư Mạt Ý, có thể trào phúng chế giễu một người mà khiến người ta nghe vào ngược lại thoải mái cũng là một loại bản lĩnh, anh quá giỏi rồi.

(P.s: đen tối thì có.)

Du phu nhân mừng rỡ cười đắc ý, thấy chưa, đó là con gái của bà, dù không hiện diện danh cũng rạng.

Nhẹ nhàng ký tên, Nguyệt Thần xoa mi tâm. Không hiểu sao cô lại có dự cảm bất hảo a.

"Sáng mai cô có thể tới công ti để học hỏi các tiền bối." Tư Mạt Ý dặn dò một câu liền rời đi.

Lần này đến lượt Nguyệt Thần hoang mang, có gì đó sai sai.

Cô nhún vai về phòng, nghĩ không được liền không cần nghĩ nhiều. Mệt! Cô lười!

Tuy nhiên khi nhìn thấy trên giường mình là người đàn ông có chút quen thuộc, sắc mặt cô nháy mắt đen kịt.

Khốn kiếp! Cô chỉ muốn yên thân sống thôi có được hay không. Vì cái gì hết người này tới người khác quấy rầy cô.

"Mạc Tứ Ly!" Cuối cùng cô rất bình tĩnh nhìn người trên giường phun ra ba chữ này.

"Nguyệt..." Mạc Tứ Ly đứng dậy kéo ngã cô lên giường, cô bất ngờ không kịp phòng bị đè mạnh xuống dưới, môi hắn hạ xuống trên má cô, song bất động không làm gì cả.

Chỉ là xả ra một hơi thở dài u sầu vô tận, thả lỏng lực đạo tách khỏi người cô nằm bên cạnh cô.

Đáy mắt Nguyệt Thần xẹt qua tia ngạc nhiên, khoé miệng nâng lên. Tốt lắm! Có tiến bộ! Chỉ cần không lần đầu gặp lại liền đè cô xuống giống Tịnh Khiết hay Tôn Kỳ Dương là được rồi. Chuyện vừa rồi, để lại bóng ma rất lớn cho cô a.

"Nguyệt.." Mạc Tứ Ly nhẹ giọng gọi.

Tâm tình của cô cũng tốt đáp:"Sao?"

"Rốt cục là ai muốn giết em? Nhiều người như vậy....cả tháng qua anh cùng mấy người lão Nhị săn lùng không hết. Bắt được bọn chúng đều cứng miệng, quyết tuyệt cắn thuốc độc chết." Mạc Tứ Ly nhắm mắt mệt mỏi chậm rãi nói từng chữ.

Kẻ bóng tối? Xem ra tổ chức của họ rất lớn. Năng lực lại kinh khủng như vậy. Dưới tay Mạc Tứ Ly còn có thể tự sát! Đây là chuyện đả kích hắn cỡ nào.

"Uy...trên người bọn họ có đặc điểm gì không?" Cô thụt khuỷu tay vào người Mạc Tứ Ly, hỏi.

"Là...hoạ đồ rất..đặc biệt..." Giọng nói của Mạc Tứ Ly nhỏ dần.

"Này..." Thiệt là! Lúc người ta cần lại ngủ mất tiêu.

Lấy điện thoại ra, nhắn vài tin lên mạng xã hội trong nhóm.

Y Y: Mọi người, tôi làm người mẫu.

Huyên ca: Có lầm không vậy? Với em? *khinh bỉ*-icon.

Đan muội: Sao anh có vẻ khinh thường Y tỷ? Chị ấy quả thật rất xinh đẹp. *mắt lấp lánh trái tim*-con.

Vsei: Xác thực.

Hyroin: Tôi cũng muốn gặp Y Y. *mong chờ*

Y Y: Tự nhiên. Hôm nay chỉ có nhiêu đây người thôi sao?

Yue: Y Y quả thật rất lợi hại. Có thể cho bọn ta bí quyết khiến Tổng giám đốc The Prince tới tận nhà mời không?

Lời Yue vừa quăng ra liền đốt nóng không khí quạnh quẽ.

Vsei: Sao tôi không biết.....

Huyên ca: !!?? Có sự nhầm lẫn nào ở đây a !!??

Hyroin: .....

Đan muội:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.