Nhật Ký Xuyên Không: Tự Tạo Nghiệt Không Thể Sống!

Chương 37: Đàn ông đều xấu xa a!




Mãi đến khi ngồi yên lành trong lớp đầu óc của Nguyệt Thần vẫn không hạ cánh về thân chủ mà cứ ngơ ngác lạc vào tiểu tiết của truyện.

Chết tiệt.....!

Càng suy nghĩ Nguyệt Thần càng phát lạnh, thậm chí có chút sởn gai óc, ý muốn chạy trốn chưa bao giờ mãnh liệt như hiện tại.

Thế giới này như là một thế giới đồng nhân truyện hỗn hợp. Có lẽ vì vậy mà mấy nam chủ vốn ghét cô lại đi vây quanh cô ra sức khinh nhục Du Thanh Nhi.

Từ lúc tới đây ngoại trừ làm một số việc có thể giúp ích cho mình sau này cô chưa từng làm gì khác, nhưng đám nam hậu cung của Du Thanh Nhi lại bất ngờ lật thái độ khiến cô choáng váng không kịp phòng bị hay suy xét mà tránh đi. Rõ ràng lần gặp mặt nào cũng hết sức tồi tệ...nhưng họ lại tốt với cô một cách đáng ngờ...

Huống chi Tư Mạt Ý là người duy nhất yêu thương nữ phụ như cô! Anh ta lăn lộn giới showbiz đã lâu, vì thế rất dễ dàng nhìn ra bộ mặt thật của Du Thanh Nhi, cho nên mới đi yêu nữ phụ. Chỉ tiếc, Tư Mạt Ý xuất hiện hoành tráng chiếm một chương, lại cũng rất hoa lệ chết dưới ngòi bút của Cổ Mặc Y cô.

Chính là với ánh mắt sắc bén lạnh lùng, với thái độ ân cần quan tâm kia...cô không nghĩ hắn ta sẽ 'chết' đâu. Nửa phần truyện còn lại cô không có cơ hội viết thì làm sao có thể chắc chắn Tư Mạt Ý có 'sống' lại hay không!!?

Không biết cô có thể sống sót dưới móng vuốt của mấy người đàn ông kia hay không, nhưng là, đám người kia thôi cô cũng đã có chút chống đỡ không được, hiện tại lại thêm nam ái nữ phụ này....cô làm sao sống nổi a..a..!

Tuy cô không cho rằng sức hấp dẫn của bản thân rất lớn, thu hút được Tư Mạt Ý này, nhưng..nhưng là ánh mắt thật khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa a.

Chi bằng...

Trong đầu loé lên tia suy nghĩ, cô nhanh chóng bắt lấy, vẻ mặt nghiền ngẫm dần lộ ra nụ cười nham hiểm của tiểu nhân đắc chí.

Haha...Nguyệt Thần rất sảng khoái bật cười khi suy tưởng đến viễn cảnh tương lai ngày kia.

Chỉ là, âm thanh ho nhẹ cùng ánh mắt quái dị chung quanh chiếu tướng làm cho cô trực tiếp rớt trở lại thực tế.

"Thực ngại quá. Nếu em muốn cười, thì có thể ra bên ngoài, tự do thoả thích tuỳ em." Giọng nói ôn nhuận chậm rãi đả kích cô.

Cô nghiến răng phun ra hai chữ:"Lam Hằng..." Cái tên chết tiệt này, sau một thời gian lại tiếp tục móc xỉa cô.

"Nghe thấy chưa?? Thiên Nguyệt cô ta không tốt đẹp như lời đồn đâu, nhìn xem còn bất kính với giáo sư Lam kìa."

"Không những vậy cô ta còn bị thần kinh nữa a, lại đi đắc tội với giáo sư Lam, không cẩn thận bị đánh rớt giữ hồ sơ không cho ra trường. Cô ta đúng là ngu ngốc!"

"Còn không phải sao? Cười một mình trong lớp, chẳng lẽ đang YY chuyện đen tối gì?"

.....

Toàn thân Nguyệt Thần cứng đờ nhìn dân chúng đàm đạo náo nhiệt, lại thấy ánh mắt không hề che lấp ý cười của Lam Hằng, trên đầu cô mơ hồ bốc khói.

Chỉ là sau vài giây, Nguyệt Thần bỗng dưng ôm ngực mỉm cười xoay người về phía bọn người kia khẽ nói:"Aii, các bạn có thể hay không im lặng? Các bạn thực sự làm tôi mất bình tĩnh a, nếu tôi mất bình tĩnh có thể quên một số chuyện nha. Ví dụ số điện thoại giáo sư, ví dụ như...địa chỉ nhà của giáo sư Lam a~"

Ngay tức khắc phòng học yên tĩnh, ánh mắt nóng rực chòng chọc vào người cô. Với thân phận phó hội trưởng, biết nhà giáo viên hoặc số điện thoại cũng không có gì lạ. Cho nên không có một ai nghi ngờ lời nói vô tội vạ của Nguyệt Thần.

Sắc mặt Lam Hằng nháy mắt xanh méc, nghiến răng nhìn Nguyệt Thần. Cái cô gái này quả là vô lương mà, cô thế nhưng dám uy hiếp hắn.

Nguyệt Thần cô giỏi lắm!

Thế nên trong không khí yên tĩnh của lớp học, cô nghênh ngang xách balô đi về bỏ mặc Lam Hằng một bụng tức giận không có chỗ xả.

Chính là Nguyệt Thần cũng không ngờ trò đùa dai này mang đến tai hại như thế cho mình.

Vào lúc tan học cô bị chặn đường về, cô đảo mắt liếc nhìn đám người rãnh rỗi không có gì làm, hoàn toàn bình thản như không.

Bởi vì....cả tuần nay đều là tình trạng thế này! Mỗi khi ra chơi hoặc về, cô đều bị chặn đường, người không biết còn tưởng cô đắc tội nhân vật máu mặt nào.

Cứ mỗi lần bị như vậy cô vẫn nhịn không được cảm thán, người nhớ thương của Lam Hằng không khỏi quá nhiều đi!

Hừ, hắn ta nhất định ở nơi nào cười cô đã chót dở trò ngu ngốc rồi. Lam Hằng, tôi nhất định không để anh sống yên ổn đâu.

Lam Hằng a...Lam Hằng...anh tự cầu phúc đi.

Ở sân bay quốc tế, máy bay vừa hạ cánh. Người người qua lại đông đúc lạ thường, đặc biệt hơn thỉnh thoảng có tiếng lách cách như có như không vang lên, đồng thời có vài ánh sáng ở góc tối nhấp nháy.

Chỉ là khoảng khắc người đàn ông xuất hiện cùng một tốp vệ sĩ áo đen theo sau...dòng người qua lại náo nhiệt như chịu một lực hút mạnh mẽ đồng loạt ào ạt về phía người đàn ông.

Tốp vệ sĩ ăn ý cùng tiến lên ngăn cản hết mọi phóng viên đang cố tiếp cận người đàn ông, giơ micro về phía hắn lớn tiếng đặt câu hỏi.

Chẳng qua người đàn ông kia thủy chung không nói một câu, sắc mặt như cũ lạnh lùng bức người.

Bước chân hữu lực đều đặn nhanh chóng biến mất theo làn khói của chiếc xe.

Chiếc xe đắt giá của năm ngạo nghễ dừng trước sân trường rộng lớn.

Tán lá khẽ xao động, nhẹ lung lay.

"Cô ấy hiện đang ở đâu?" Người đàn ông trầm giọng hỏi.

Vệ sĩ bên cạnh nhìn màn hình chấm điểm quan sát một lúc mới chắc chắn trả lời:"Là ở thư hiện khu A ạ."

Người đàn ông gật đầu bước ra khỏi xe đi về hướng Đông thư hiện khu A.

Cũng may đã vào giờ học, sân trường đủ thoáng rộng, cây cối đủ sum xuê để che đi thân hình chuẩn men cùng gương mặt yêu nghiệt của hắn, bằng không e rằng sân trường sẽ không yên tĩnh như vậy đâu.

Người đàn ông vừa đi vừa nghĩ không ngừng hi vọng, hi vọng vài tuần không gặp bên cạnh cô sẽ không có hoa đào nở rộ mọi lúc mọi nơi.

Đứng ngoài cửa thư viện, người đàn ông chần chừ không biết có nên tiến vào hay không. Trong giây phút đắn đo bên trong truyền ra âm thanh nói chuyện của hai người, một là của Nguyệt Thần, một còn lại có thể nghe ra là giọng của người đàn ông trung niên.

"Học trò Cổ, em không khỏe thì có thể về nhà a." Qua giọng nói cũng có thể biết người này rất lo lắng cho Nguyệt Thần.

"Em chỉ là muốn ngủ chút thôi, thầy đừng lo ạ." Nguyệt Thần nhàn nhạt đáp.

"Được rồi." Thầy Lan bất đắc dĩ đáp ứng. Ông biết cô mới chuyển nhà, cho nên mệt mỏi như vậy cũng là hợp lí, bởi nơi kia có ai vì cô mà quan tâm, mà lo lắng săn sóc đâu. Hơn hết, người Du gia không ai ưa thích cô cả, hẳn con bé rất thất vọng đây. Hằng mơ ước có một mái ấm gia đình nên mới đến Du gia, nào ngờ hóa ra đó chỉ là một hồi chê cười, vọng tưởng.

Ông đi ra ngoài dành chút không gian cho Nguyệt Thần vừa vặn đụng phải người đàn ông ngoài cửa.

"Cậu là..." Tất nhiên không phải học sinh trong trường, qua cách ăn mặc ông lập tức nhận ra điều đó.

"Là bạn của Nguyệt." Nhẹ giọng đáp.

"Vậy cậu vào nói chuyện với con bé đi. Nó hẳn đang rất buồn." Ông vỗ vai người trước mặt, không dấu vết gắn máy ghi âm mini lên vai hắn ta.

"Buồn?" Nguyệt cũng biết buồn à, một người luôn tạo ra rắc rối cho người khác, hay cười trên sự đau khổ của người khác...sẽ biết chữ buồn sao?

Chậc, dù là gì đi nữa hắn vẫn nhanh đi vào, mong muốn gặp cô.

Trong thư viện đầy sách, bên cửa sổ có chiếc bàn gỗ lớn trên đó chất đầy sách, lấy cô gái đang gục mặt xuống bàn làm trung tâm rải rác.

"Nguyệt.."

"Ai đó?" Nguyệt Thần ể oải hỏi. Cô căn bản lười ngước đầu dậy a.

"Là tôi."

Khóe môi Nguyệt Thần thoáng run rẩy, hắn cho rằng cô là thánh hay sao mà đi nhận diện âm thanh. Thời gian qua cô đã gặp không biết bao nhiêu người rồi đó, tuy thanh âm có chút quen quen nhưng cô vẫn không nhận ra được.

Hắn có chút hờn dỗi nhìn cô gái đang nằm bất động, cô thế nhưng không nhận ra hắn!!

Cho nên hắn lập tức dùng hành động để thức tỉnh tâm trí của cô.

Chen vào ngồi đặt người cô lên đùi mình, cường ngạnh ép buộc cô xoay người lại, mạnh mẽ hôn lên môi cô.

Đầu lưỡi ác liệt tấn công vào khoan miệng không kịp phòng bị của cô. Nguyệt Thần ngoài ưm một tiếng ra liền bị chế trụ toàn cục.

Một mặt dùng nụ hôn mê đắm cô, mặt khác tay ôn nhu xoa nắn điểm hồng nổi bật nho nhỏ của cô. Rất là hài lòng khi nghe thấy âm thanh rên rỉ của cô thoát ra, nhậy thấy cả người cô đang nóng lên liền cong môi cười cắn lên môi đỏ mọng của cô. Tay lần xuống nơi tối mặt, chạm vào tiểu huyệt nhẹ nhàng xao động.

"Ân..a..a..dừng lại..đi mà..Em biết lỗi rồi..ô..ô...Tịnh Khiết..dừn..g...anh...a..!!" Cô run người tay vòng qua ôm cổ hắn đạt tới cao trào lần đầu tiên.

Tịnh Khiết khẽ cười, tay vượt qua trở ngại lớp quần lót luồn sâu vào huyệt động nhờ mật dịch ẩm ướt thuận lợi xuyên vào. Tuy nhiên bên trong vẫn chật hẹp như vậy, tham lam mút lấy ngón tay của hắn.

Hắn nghiêng đầu hôn bên má cô, môi mỏng ấm áp mơn trớn thì thầm:"Cho anh đi."

"Không..ừm..a.." Nguyệt Thần lắc đầu kháng nghị. Đùa gì chứ, vừa gặp lại liền muốn lôi cô lên giường, đàn ông đều là sắc lang.

"Anh xem vẫn không hiểu, em cuối cùng là đồng ý hay không đây. Thân thể em rõ ràng hô hét kêu muốn a.." Tay bắt đầu luật động, không nhanh không chậm.

Dây thần kinh của Nguyệt Thần bị kích thích hết mức, khe khẽ rên. Huhu...Bên dưới là cửa sổ mở toan a!!

Tịnh Khiết chết tiệt!!! Anh cho là ai cũng không biết xấu hổ như anh sao!!?

"Thích không?"

Thích cm anh chứ thích!

"Nhưng tiểu huyệt em nói lên, em rất thích nha!" Nhìn vẻ mặt giận dỗi của cô, Tịnh Khiết nhịn không được trêu chọc, đẩy nhanh tốc độ trong tay khiến cô phải rên rỉ bật thành tiếng.

"Aaa..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.