Ghi chép thanh toán của Nhậm Tường Lâm ở Kim Ngọc Đường bị tôi dùng ký gửi nặc danh gửi cho cha kế, cộng thêm sự tham gia của Bành gia và Trình Gia, nhờ đó mà nguy cơ của Thẩm gia đã được hóa giải.
Cha kế là thương nhân, tuy rằng bình thường tính cách ôn hòa, chính nghĩa, nhưng một khi có thể hạ bệ đối thủ cạnh tranh, ông ấy nhất định sẽ không nương tay—--- quả nhiên, không bao lâu sau, Nhậm Tường Lâm đã bị cảnh sát triệu tập.
Tôi bóc tách một bộ phận bằng chứng, bỏ ra toàn bộ những phần có liên quan đến Tư gia.
Được sự trợ giúp của Bành Quyên Nhiên, tôi gặp được đội trưởng đội cảnh sát thành phố.
Ngày trước không phải tôi không nghĩ báo cảnh sát, nhưng mà Kim Ngọc Đường quá mức bí ẩn, Tư Dục Hoa đã sớm chuẩn bị cho tất cả tình huống xấu, thậm chí còn thần không biết quỷ không hay mà trấn an người nhà của tất cả thiếu nữ đó, để bọn họ từ bỏ chống án.
Một khi rút dây động rừng, hắn sẽ không do dự thoát thân.
Nếu không phải người xuyên không có quan hệ với Tư Dục Hoa, tôi vĩnh viễn cũng không nghĩ rằng người đứng đầu Tư gia bề ngoài nhìn như trời quang trăng sáng, vậy mà sau lưng lại kinh doanh loại hoạt động dơ bẩn xấu xa này.
Trong nhà Bành Quyên Nhiên.
Tôi thất thần nhìn Lá trà lăn lộn trong chén trà nóng.
“Bố tôi phát hiện rồi”, Bành Quyên Nhiên bỗng nhiên lên tiếng, bực bội xoa huyệt thái dương, “chỗ cục cảnh sát tôi đã tìm dì bé giúp, nhưng nếu bố tôi vẫn phản đối thì tôi cũng hết cách tiếp tục kế hoạch”.
“Không đâu” tôi dừng một chút, “Tùy tiện đối đầu với 27 gia tộc là không sáng suốt, nhưng nếu là tập thể tranh chấp thì khác, nếu có thể đảm bảo kẻ cầm đầu sẽ sa lưới, thì bố cậu sẽ đồng ý thôi”.
Người trong thiên hạ đều đặt lợi ích lên đầu, loại hình kinh doanh như Kim Ngọc Đường mỗi năm đều sẽ mang lại cho Tư Dục Hoa một khoản lợi nhuận kếch xù, Tư gia như một chiếc bánh kem lớn, chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn cắn một miếng.
Chỉ cần làm rối loạn suy nghĩ của Tư Dục Hoa, làm hắn phải lo lắng một vấn đề khác, không có cách nào xử lý Kim Ngọc Đường, thì trước khi hắn kịp tiêu hủy chứng cứ cảnh sát có thể giăng lưới bắt hết bọn chúng.
Nhưng vấn đề là, làm thế nào để Tư gia vốn đang sừng sững không ngã lại có thể rơi vào hỗn loạn.
“Tôi hiểu ý cậu” Bành Quyên Nhiên ôm ngực, “Chu Gia Vãn, chúng ta còn quá nhỏ, việc trong giới kinh doanh tôi cũng không hiểu, cậu có cách gì có thể làm đám người đó bị tập thể công kích?”.
Tôi rút ra một tờ giấy từ trong cặp sách, trên đó viết lên rậm rạp rất nhiều mạng lưới quan hệ, trong dó Hình Khải và Hình Càng nối với Trình Mân và Trình gia bằng một đường màu đỏ, ở giữa ghi lại những sự kiện chủ yếu và mâu thuẫn của bọn họ.
Tổng cộng 27 sơ đồ mạng lưới quan hệ, vô cùng rõ ràng.
“Đây là cái gì….” Bành Quyên Nhiên mở to hai mắt nhìn vào “cái này…..”
Đây là cái gì? đây đương nhiên là lý do làm cho Tư Dục Hoa có thể tự tin rằng bản thân hoàn toàn có thể khống chế đám khách nhân này, khiến cho bọn họ vĩnh viễn không thể bán đứng hắn.
Người xuyên không đi theo Tư Dục Hoa ba năm.
Trong ba năm dày vò này, ngày nào tôi cũng âm thầm nhớ kỹ những chi tiết mà hắn để lộ ra trong đối thoại hàng ngày, vì đây là thứ duy nhất có thể giúp tôi lật lại ván cờ.
Tôi cụp mắt: “Trình Mân sẽ làm mọi cách thâu tóm Hình gia, những người khác cũng thế”.
Tôi đã được thấy Tư Dục Hoa thao túng tâm lý người khác, làm những khách hàng đó vừa kiêng kị lại vừa chỉ có thể nghe lời.
Tôi không có khả năng làm được tốt như hắn, nhưng ‘nhìn hồ lô vẽ gáo’ thì đủ rồi.
“Những cái này, chia một ít cho bố cậu, để trao đổi lợi ích, còn một ít thì chia nhỏ ra, đưa cho đối thủ của bọn họ”, tôi chỉ đường màu đỏ trên giấy “Dựa vào loại quan hệ đối địch này, bọn họ sẽ không để bằng chứng bị uổng phí đâu”.
“Nhưng chỗ này cũng chỉ có khách hàng, một mình nhà tôi thì không thể đối phó nổi Tư gia” Khuôn mặt căng thẳng của Bành Quyên Nhiên hơi giãn ra “ Đừng nói là cậu sẽ để Thẩm gia cùng tham dự vào chuyện này chứ?”.
“Thẩm gia không được” tôi lắc đầu “Nhưng vẫn còn một nhà”.
Ngòi bút của tôi chỉ vào chữ “Lâm”.
“Lâm gia? Bọn họ sẽ không tham gia chuyện này đâu”
“Bọn họ sẽ tham gia” tôi nói nhỏ “Quyên Nhiên, tôi muốn nhờ cậu giúp tôi một chuyện”.
—---- Tôi muốn gặp Lâm Nhược Tuyên một lần.
Cô tiểu thư được Lâm gia coi như trân bảo, sau khi bị tìm trở về, tinh thần của em ấy vẫn luôn thất thường, bây giờ vẫn đang phải dưỡng bệnh, không gặp người lạ.
Nếu chỉ là kế nữ* của Thẩm Thiên Bằng, thì tôi đương nhiên không có tư cách gặp em ấy, nhưng nếu là Bành Quyên Nhiên, bằng thân phận của cậu ấy, ít nhất cũng sẽ có tư cách giúp tôi truyền lại một câu.
(kế nữ: con riêng của vợ)
Tôi nói, Đậu khấu các, số 18.
Lâm Nhược Tuyên muốn gặp tôi.
Tôi và Bành Quyên Nhiên được đưa vào Lâm gia, khi sắp vào phòng riêng của Lâm Nhược Tuyên, tôi gặp được cha mẹ của em ấy.
“Đậu khấu các, số 18 là có ý gì?” Bố của Lâm Nhược Tuyên tên là Lâm Lễ, mặt nghiêm túc hỏi tôi “Trước kia cháu quen biết tiểu Tuyên?”.
“Đã lâu rồi tiểu Tuyên không có phản ứng thế này”, môi của mẹ của Lâm Nhược Tuyên run lên “Bạn học nhỏ, câu đấy có nghĩa gì, Tiểu Tuyên vì sao muốn gặp cháu?”.
“Cháu không thể nói” tôi lắc đầu “Cô, chú, nếu cô chú muốn biết, thì cháu phải hỏi tiểu Tuyên ý kiến đã. Nếu em ấy không muốn, thì cháu không thể nói.
Khi bị tìm về, nữ nhi của họ có bộ dạng gì, bọn họ cũng đều biết.
Cả người hỗn loạn, hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại thì nhìn thấy ai cũng sợ hãi đến mức co rúm người lại, trong ánh mắt đều là tràn ngập hoảng sợ, chỉ cần nghe thấy âm thanh hơi to một chút thì sẽ run bần bật.
Con gái mình đã trải qua những gì, bị đối đãi thế nào, vợ chồng Lâm gia mỗi lần nghĩ đến việc này, tim đều sẽ đau như bị dao cắt.
“Chú có thể cho cháu gặp tiểu Tuyên, dù sao đây cũng là nguyện vọng của tiểu Tuyên”, Lâm lễ im lặng một lúc rồi nói từng chữ “Nhưng chú không hi vọng tiểu Tuyên lại chịu bất cứ kích thích nào”.
“Không đâu” tôi lẩm bẩm nói “Em ấy cũng rất mong bản thân mình có thể vượt qua được chuyện này, chú à”.
Lâm Nhược Tuyên so với bất cứ ai đều muốn bản thân có thể vượt qua chuyện này.
Tôi và Bành Quyên Nhiên đi vào phòng dưỡng bệnh riêng biệt của Lâm Nhược Tuyên, gặp được em gái nhỏ đang co rúm người lại ở một góc.
Mặt em ấy rúc vào sau đầu gối, chỉ lộ ra đôi mắt trống rỗng, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi cũng chỉ bình tĩnh nhìn em ấy.
“Chị biết chị tiểu Tuyết?”, em ấy bỗng nhiên nói chuyện “Chị biết chị ấy à?”.
Bành Quyên Nhiên nhìn em ấy.
Tôi ngập ngừng một lúc: “Chị Tiểu Tuyết, là Đậu Khấu các, số 18 à?”.
Lâm Nhược Tuyên không nói.
Bệnh viện chuẩn đoán em ấy bị chướng ngại tâm lý sau tai nạn, em ấy mất trí nhớ, thỉnh thoảng trong đầu sẽ loé lên một, hai đoạn hình ảnh ngắn, những hình ảnh vụn vặt đó làm em ấy sợ hãi, thống khổ vô cùng.
Nhưng mà tôi biết, Lâm Nhược Tuyên vẫn luôn muốn vượt qua đoạn ký ức đó.
Nếu không đời trước, em ấy cũng sẽ không chịu đựng vô vàn thống khổ và không khoẻ để phối hợp với cảnh sát điều tra tung tích Kim Ngọc Đường.
“Người cứu em ra ngoài, là chị tiểu Tuyết phải không?” tôi nhẹ nhàng hỏi “Đậu khấu các là nơi mà trước kia cậu ấy ở, số 18 là số thứ tự của cậu ấy, cậu ấy vì cứu em…..”
nên đã ch*t.
Tôi không biết Đậu Khấu các số 18 là ai, tôi chỉ biết cô ấy vì cứu Lâm Nhược Tuyên nên mới ch*t.
Cô ấy không biết thân phận của Lâm Nhược Tuyên, chỉ biết em gái này ốm yếu lại non nớt, nếu cô ấy không cứu, Lâm Nhược Tuyên sẽ ch*t.
Cho nên Đậu Khấu các số 18 dùng mạng của mình, đi tiếp khách thay Lâm Nhược Tuyên, sau đó không ai biết cô ấy dùng cách gì, thành công giúp Lâm Nhược Tuyên chạy thoát.
Đây là sự cố duy nhất xảy ra tính từ khi Kim Ngọc Đường thành lập đến nay, làm cho Tư Dục Hoa tức tím người, tức giận đến mức đập đồ.
Lâm Nhược Tuyên thở dốc, quay đầu lại xem tôi, trong đôi mắt đã có chút nước mắt: “Chị ấy ch*t rồi ạ?”.
Tôi không nói gì.
“Em không cố ý”, em ấy run run “Em không nhớ gì cả, khuôn mặt của chị tiểu Tuyết, mặt của những người đó, chỗ đó…. Em không nhớ gì cả…. Có rất nhiều người ch*t, em phải đi cứu chị ấy, nhưng mà chị ấy nói, không muốn em bị bắt lại….”
“Chị biết, Tuyên Tuyên” Tôi nắm lấy tay em ấy, dịu dàng nói “Cái này không thể trách em, không ai trách em”.
Khi vừa trở về, em không thể tuỳ tiện báo cảnh sát, bởi vì như thế, sẽ chỉ làm những thiếu nữ bị nhốt và chứng cứ đó, cùng nhau biến mất.
Có rất nhiều việc cần mưu tính từ từ, bởi vì em thật sự quá yếu ớt, bằng vào lực lượng của một mình em thì không thể làm được gì.
Lâm Nhược Tuyên nức nở: “Em vẫn luôn cố gắng nhớ lại, nhưng em không nhớ được gì…..”
“Chị ấy tên là gì?” Đứng nghe đã lâu Bành Quyên Nhiên bỗng nhiên lên tiếng “Em nói chị tiểu Tuyết, tên là gì?”
—--Chị ấy là người rất dịu dàng, rất tốt bụng, cũng rất thông minh.
—-Chị ấy có đôi mắt màu nâu nhạt, rất dễ xấu hổ.
—-Chị ấy ở trong Đậu Khấu các, là người thứ 18.
“Chị tiểu Tuyết…..” Lâm Nhược Tuyên cả người run rẩy, ôm đầu, thống khổ mà rên rỉ “Em không nghĩ ra, chị ấy đã nói với em, nhưng em nghĩ không ra….”
Vẫn luôn đứng ở xa nhìn tất cả vợ chồng Lâm gia chạy vào: “Tiểu Tuyên, tiểu Tuyên, con sao thế, tiểu Tuyên?”.
Mà Bành Quyên Nhiên đang bị tôi giữ chặt cũng không thể tự kìm nén mà khóc nức nở, đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ: “Có phải cô ấy tên là Hứa Khinh Tuyết không? Em nói đi, cô ấy có phải hay không tên là Hứa Khinh Tuyết?”.
Đậu Khấu các, số 18, Hứa Khinh Tuyết.
Tôi nhắm mắt lại.
Thì ra là thế này.
Thì ra đời trước Bành Quyên Nhiên điều tra được đến Tư gia là bởi vì thiếu nữ cứu ra Lâm Nhược Tuyên, thiếu chút nữa huỷ hoại toàn bộ Kim Ngọc Đường, người làm cho Tư Dục Hoa nghiến răng nghiến lợi nhắc đi nhắc lại ở Đậu Khấu Các, số 18, chính là Hứa Khinh Tuyết.
Nước mắt của Bành Quyên Nhiên từng giọt rơi xuống, nghẹn ngào: “Tết Âm Lịch năm nay, tôi thấy th.i.th.ể. của cậu ấy, bị đông cứng ở trong sông, cả người chằng chịt vết thương”.
Hứa Khinh Tuyết và Bạch Quyên Nhiên chơi với nhau đã 15 năm.
“Cậu ấy là người rất dịu dàng, đáng yêu, là bạn tốt nhất của tôi từ nhỏ đến lớn”, Bành Quyên Nhiên khàn cả giọng: “Cậu ấy rất thông minh, mới nhìn thì có vẻ nhu nhược, nhưng cậu ấy không sợ tối cũng không sợ quỷ, khi chúng tôi cùng đi chơi chạy thoát khỏi mật thất, đều là cậu ấy giải đố, đưa tôi ra ngoài”.
Hứa Khinh Tuyết là như thế, cậu ấy sẽ xoa đầu của tôi và nhẹ nhàng nói Quyên Nhiên đừng sợ, cậu ấy luôn cười một cách dịu dàng vô hại nhưng lúc nào cũng đứng đầu lớp, cậu ấy luôn tràn đầy thanh xuân, sinh động, cậu ấy từng hứa sẽ cùng tôi ăn tết.
Vậy mà khi được tìm thấy, th.i.th.ể của cậu ấy đã trắng bệch, trương phềnh, toàn thân không có chỗ nào lành lặn, nhìn không ra hình người.
Tất cả mọi người đều biết chuyện này không hợp lý, nhưng không ai nói gì, lúc đầu cha mẹ cậu ấy cũng muốn điều tra, nhưng sau đó không biết vì lý do gì mà bỗng nhiên huỷ bỏ kiện tụng, tiếp nhận lý do “Trượt chân ngã xuống nước” qua loa kết án.
Sau đó Bành Quyên Nhiên thấy cha mẹ Hứa Khinh Tuyết mua nhà mới, còn đưa con trai vào học trường tiểu học tốt nhất trong tỉnh.
Sự thật cứ như thế bị che giấu một cách qua loa, trên thế giới này, ngoại trừ Bành Quyên Nhiên, dường như không có ai để ý Hứa Khinh Tuyết ch*t như thế nào.
Sao có thể không hận, như thế sao mà lại có thể không hận được!.
Lâm Nhược Tuyên ngây dại, em ấy nhìn Bành Quyên Nhiên: “Hứa Khinh Tuyết….”
“Là, Hứa Khinh Tuyết” tôi cắn răng, cảm giác ngực bị đè ép khiến tôi không thể hít thở, “Lâm Nhược Tuyên, bọn chị cần sự trợ giúp của em, để cứu ra những đứa trẻ khác…..”
Lâm Nhược Tuyên lại trở lên hoảng sợ, nhưng em ấy túm chặt lấy tay tôi, không muốn buông ra “Phải đi, phải đi cứu bọn họ….”
“Tiểu Tuyên” Lâm Lễ vỗ đầu con gái “Con không nên kích động, Tiểu Tuyên, con muốn làm gì, bố đều sẽ giúp con”.
“Kim Ngọc Đường, Đậu Khấu Các, Đồ Mi Các, Đinh Hương Các” Lâm Nhược Tuyên nói càng ngày càng nhanh, gần như trở thành hét chói tai “Mọi người đều ở bên trong, phải đi cứu bọn họ, bố, người xấu sắp đến rồi”.
Mẹ của Lâm Nhược Tuyên đi gọi bác sĩ, Lâm Lễ an ủi em ấy, mà tôi chầm chậm vỗ bả vai Bạch Quyên Nhiên, nhỏ giọng nói: “Quyên Nhiên, tốt rồi, tốt rồi, chúng ta có thể báo thù, tốt rồi”.
Sau khi bác sĩ đến, tôi cùng Bạch Quyên Nhiên bị Lâm Lễ mời đến phòng khách.
Ông ấy có chút mệt mỏi xoa trán: “Cô bé Hứa Khinh Tuyết là bạn của các cháu phải không, chú muốn cảm ơn cô bé đã cứu Tiểu Tuyết ra”.
“Cậu ấy ch*t rồi” Bành Quyên Nhiên không cảm xúc nhìn bàn uống nước “ Cậu ấy không cần lời cảm ơn xuông, cậu ấy chỉ cần được lấy lại công bằng”.
“Kim Ngọc Đường” Lông mày của Lâm Lễ nhăn nhúm, “Việc này các cháu không cần lo, chú sẽ nói chuyện với bố mẹ các cháu”.
“Không, chú” tôi lắc đầu, “Chuyện này không liên quan đến bố mẹ cháu, là tự cháu muốn làm”.
“Hai cháu?” Ông ấy rất kinh ngạc “Hai cháu mới mấy tuổi?”.
“Bọn cháu đã nói chuyện với cảnh sát, cũng tìm được một ít bằng chứng”, tôi nói “ Ông chủ của Kim Ngọc Đường là Tư Dục Hoa, hắn có 27 vị khách hàng cố định, những khách hàng đó, bọn cháu có thể nghĩ cách gây phiền phức cho bọn hắn, nhưng nếu muốn một lưới bắt gọn, thì cần phải làm cho Tư gia gặp chuyện.
“Bành gia không đủ” Bành Quyên Nhiên ngước lên, khàn khàn nói “Còn cần Lâm gia”.
Lượng thông tin chúng tôi nói quá lớn làm cho Lâm Lễ không nói được câu nào, biểu cảm trên mặt không ngừng thay đổi.
“Chú” tôi thật sâu cúi người trước Lâm Lễ “Cầu xin chú, chuyện này không chỉ vì giúp Tuyên Tuyên kết thúc ác mộng, mà còn vì giúp những đứa trẻ vô tội trong đó”.
Trong phòng trôi qua vài phút yên lặng.
“Bạn học nhỏ, hai cháu yên tâm” sau một lúc lâu, Lâm Lễ dịu dàng nói “Chú sẽ không để cho Tuyên Tuyên chịu bất cứ uỷ khuất nào, cũng sẽ không làm cho cố gắng của các cháu trở lên uổng phí”.