Sau buổi họp phụ huynh, Tư Hành cùng Văn San quả nhiên bị đổi chỗ thành bạn cùng bàn.
Giống như ta đoán, Văn San bắt đầu biểu đạt thiện cảm với Tư Hành.
Tư Hành là kẻ rất am hiểu nguỵ trang, hắn luôn biểu hiện rất nho nhã, lễ độ, ôn tồn, —--- giống hệt bố của hắn - Tư Dục Hoa.
Đặc biệt là đối với nữ sinh, chẳng sợ trong lòng không hề để tâm, Tư Hành cũng có thể giả bộ thành dịu dàng, ga lăng. Hơn nữa, bề ngoài của hắn rất đẹp trai, gia thế lại tốt, chỉ cần hắn hơi chút thể hiện ra bản thân đối Văn San săn sóc, thì Văn San bị hắn hấp dẫn chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
Đến nỗi, vì sao hắn lại phải làm như thế với Văn San…..
Từ nhỏ đến lớn, Tư Hành rất ít khi đứng thứ hai, cho đến khi hắn gặp anh trai.
Hắn là loại người âm u vặn vẹo, cố chấp khát vọng sự tán thành của bố mình, nhưng mà từ khi bắt đầu vào học ở trường Nhạc Hoa, anh trai luôn luôn chiếm lấy vị trị thứ nhất. Cái tên Thẩm Chi Hành như là bóng ma to lớn phủ lên đầu hắn, anh trai luôn dễ như trở bàn tay mà nắm giữ tất cả, lại trầm tĩnh bình thản, như là không thèm để ý chuyện này, ngay cả Tư Dục Hoa đều đã từng khen ngợi qua anh trai.
Vậy nên, Tư Hành chán ghét anh trai nhiều thế nào, không cần nói cũng biết.
Giống như Lạc Tiếu Tiếu đối với tôi, Tư Hành cũng luôn tận sức cướp đi tất cả của Thẩm Chi Hành.
Đời trước, tất cả những gì anh trai gặp phải, đều có bóng dáng của Tư Hành đằng sau.
Mà Văn San, một người nữ sinh thích anh trai, tất nhiên cũng sẽ bị Tư Hành cướp đi.
Trần Tử Sâm lại đến tìm tôi, rầu rĩ không vui: “Tôi cảm thấy San San yêu rồi”.
“Không đâu”, tôi an ủi hắn “Hai người ngồi cùng bàn, thân thiết một chút cũng rất bình thường”.
“Không bình thường tý nào” Trần Tử Sâm cực kỳ bực bội, “Trước kia Thẩm Chi Hành đều sẽ bảo trì khoảng cách với San San, tôi vừa thấy San San bóc vỏ cam cho Tư Hành, cậu ta thế mà không từ chối”.
“Anh trai tôi và Tư Hành vốn dĩ là hai người khác nhau” tôi chậm rãi nói.
“Tư Hành hình như rất được chào đón, tôi thấy bạn gái của Hình Càng, Lạc Tiếu Tiếu cũng có vẻ khá thân với cậu ta”. Trần Tử Sâm thử hỏi tôi “Này, cậu cảm thấy Tư Hành thế nào?”.
Tôi ôn hoà cười: “Rất được, nếu tôi được ngồi cùng bàn với cậu ấy thì tốt quá”.
Trần Tử Sâm ngây ngẩn, khoé miệng giật giật, muốn nói gì đó, lại không biết nên nói gì.
“Này…..” Hắn không cam lòng tiếp tục truy hỏi “Lúc trước tôi cũng ngồi cùng bàn với cậu cơ mà”.
“Ừ” tôi gật đầu “Cậu không cảm thấy Tư Hành rất dịu dàng, rất có kiên nhẫn à? tôi cũng thích nam sinh như thế”.
“Tôi với cậu biết nhau sớm hơn đấy” cảm xúc của Trần Tử Sâm trở nên tức giận.
“Thì sao hả?” tôi khó hiểu nhìn cậu ta “Trần Tử Sâm, cậu tức giận đấy hả?”.
Hắn tức giận nói: “Không!”.
Đây là phát hiện bị đồng bạn phản bội, vì tất cả mọi người không hề chọn hắn mà tức giận.
Nhưng tôi làm như không hiểu, chỉ đứng lên, đi về phía Tư Hành: “Thế tôi đi tìm cậu ấy đã”.
Biểu tình của Trần Tử Sâm trở thành như nào tôi đã không tiếp tục nhìn, tôi chỉ đứng bên cạnh Tư Hành, lộ ra ngượng ngùng tươi cười “bạn học, tôi có thể hỏi cậu một chút về đề bài này không?”.
Tư Hành ngẩng đầu, đôi mắt bị mắt kính che lại phía sau, nhìn không rõ cảm xúc, chỉ thấy thiếu niên phong độ nhẹ nhàng, giọng nói dịu dàng: “Chỗ nào?”.
—--- Em gái Thẩm Chi Hành, người quan trọng đối với Thẩm Chi Hành.
Có 2 cái yếu tố này, Tư Hành sao có thể không coi tôi trở thành mục tiêu?
Đầu óc Tư Hành quả thật rất thông minh, hắn hoàn mĩ giúp tôi giải xong bài tập.
Tôi nói cảm ơn rồi đi về, khi trở về đi ngang qua Lạc Tiếu Tiếu, cô ta cũng đi tìm Tư Hành. Có lẽ cô ta nhận thấy năng lượng của bản thân bị sói mòn nên khi gặp tôi cũng không nguỵ trang nữa, mỗi lần gặp tôi đều coi như không thấy, cô ta bây giờ lại càng thêm gấp gáp muốn đối nghịch với tôi —--- gấp gáp muốn đoạt được Tư Hành chú ý.
Tôi cũng không để ý cô ta mà đi về hướng hành lang, vừa đúng lúc gặp được Hình Càng đang đứng tựa vào lan can nghịch bật lửa.
“Thế nào”, hắn cười nhạo “Coi trọng Tư gia thiếu gia?”
Tôi mỉm cười chào hỏi hắn: “Chào bạn học Hình Càng”.
“Các ngươi mắt bị mù hết hay sao Chu Gia Vãn”, Hình Càng từ trên cao nhìn xuống tôi “Tên Tư Hành đó có cái gì tốt”.
Mấy tên này thật sự phiền.
Cho dù tất cả vẫn đang trong kế hoạch, đáy lòng tôi vẫn dâng lên hơi chút cảm giác phiền chán.
Tôi nhẹ giọng hỏi: “Bọn ta?”
“Cậu không phát hiện ra hả?” Hình Càng không kiên nhẫn “Học sinh mới chuyển trường, Lạc Tiếu Tiếu, cậu ta vẫn luôn nhằm vào cậu”.
“Cô ấy không phải bạn gái của cậu hả?” Tôi khó hiểu hỏi lại.
“Bạn gái cái rắm”, Hình Càng càng thêm không kiên nhẫn “Đồ vật tự đưa đến cửa, không ngủ phí của trời”.
“Thế à?” Tôi cụp mắt “Vậy là Bây giờ cậu ấy chuyển sang thích bạn học Tư Hành”.
“Tôi phục cậu luôn, lúc đầu cậu thông minh lắm cơ mà” ánh mắt Hình Càng có chút phức tạp “Lạc Tiếu Tiếu tìm Tư Hành đương nhiên là vì cậu, lúc trước cậu từng nhắc nhở tôi, nên bây giờ tôi cũng nhắc cậu, tránh xa thằng nhóc Tư Hành đó ra”.
Tại sao hắn lại bảo tôi tránh xa Tư Hành?
Kiệt ngạo khó thuần Hình thiếu gia, tự nhận mình không phải người xấu Hình thiếu gia, chính tà khó phân Hình Thiếu gia, không biết bao nhiêu lần, ở CANDICE quán bar—— một trong những cứ điểm giao dịch của Kim Ngọc Đường, hắn cứ thế nhìn những đứa trẻ đó bị mamg đi hết lần này đến lần khác.
Bao gồm cả Lâm Nhược Tuyên.
Bố hắn là khách quen, hắn sao có thể không biết, Tư Dục Hoa cũng từng xuất hiện ở đấy.
Hắn sao có thể không biết, Tư Hành đã từng mang đi những đứa trẻ non nớt đó.
Thiếu nữ hoài xuân, ngây ngô tốt đẹp, ánh mắt trong sáng như nai con mới sinh, bọn họ sao có thể nghĩ đến nam sinh mà mình yêu thầm, lại có thể mặt không cảm xúc lừa mình uống thuốc mê, sau đó đưa lên giường của bố hắn, chỉ vì đổi lấy một câu khen ngợi từ ông ta.
Mà những thiếu nữ vô tri lại sợ hãi đó, người thì bị Tư Dục Hoa lừa gạt, đem lòng yêu hắn, lại có người quá mức sợ hãi bởi vì đã bị chụp ảnh và quay video, vì thế nên không thể không vứt bỏ linh hồn, trở thành Kim Ngọc Đường hàng triển lãm, còn có ít người, bởi vì phản kháng kịch liệt, đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.
Hình Càng đương nhiên đều biết, hắn chỉ không quan tâm, thờ ở lạnh nhạt, đứng ngoài cuộc.
Dù sao Hình Càng cũng từng hỗ trợ nói dối cho cha hắn.
Trong mặt nào đó, hắn và Tư Hành đều hiếu thuận như nhau.
Chẳng lẽ Hình Càng cho rẳng, bây giờ thoáng nhắc nhở một câu, liền có thể để hắn xoay người biến hoá, trở thành người chính nghĩa sao?
Tôi có chút hoang mang, vì thế đã hỏi trực tiếp luôn: “Vì sao?”.
“Biết quá nhiều sẽ không tốt cho cậu đâu” hắn nhíu này “Thôi, cái đồ con mọt sách nhà cậu ấy à, lo học hành cho tốt đi”.
Nói xong, hắn không quay đầu lại mà đi luôn.
Tôi nhìn chăm chú vào bóng lưng hắn đi xa dần, rồi quay đầu về lại phòng học.
Đến khi tan học, đến khi tôi cùng với Bạch Quyên Nhiên làm trực nhật xong thì trong lớp cũng chỉ còn lại 2 chúng tôi.
Cô ấy bỗng nhiên trào phúng một câu: “Chu Gia Vãn, bạn bè của cậu nhiều thật đấy, cả ngày đều không có lúc nào nhàn rỗi”.
Thái độ của tôi rất thản nhiên: “ Cậu nói Trần Tử Sâm, Hình Càng và Tư Hành sao? bọn họ không phải là bạn bè của tôi”.
Cô ấy nhướn mi: “Thật sao?”.
“Bạn bè….” tôi nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ nói “Tôi có một người bạn rất tốt, bọn tôi là hàng xóm từ nhỏ. Nhưng sau khi học xong tiểu học thì cậu ấy dọn nhà đi rồi, đi sống ở thành phố khác, nhưng bọn tôi vẫn thường xuyên giữ liên lạc, tôi đi tìm cậu ấy, cậu ấy cũng tìm tôi”.
Bành Quyên Nhiên không hiểu sao tôi lại nói chuyện này cho mình nghe, nên có chút ngạc nhiên.
Tôi nhớ đến, cậu ấy tên Lý Mộ Hạ, bạn tốt nhất của tôi, luôn luôn buộc cao tóc đuôi ngựa, xinh đẹp hào phóng, sẽ cười tủm tỉm nắm lấy tay tôi, cùng tôi đi ăn kem.
Nhưng cậu ấy không nhận ra tôi.
Tại sao cậu ấy lại không nhận ra tôi, Lý Mộ Hạ nghe người xuyên không nói xong, liền tin tưởng ‘tôi’ bị bắt nạt, đi đến thành phố này, sau đó bị người xuyên không tự tay đưa vào CANDICE.
Nguyên bản cậu ấy sẽ bị đưa vào Kim Ngọc Đường, nhưng lại bị Tư Dục Hoa loại ra, đưa cho một dạng khác tuổi trẻ ‘khách hàng’.
Bản thân CANDICE chính là Kim Ngọc Đường chi nhánh, là chuyên môn cung cấp chỗ chơi cho phú nhị đại, cứ cách một đoạn thời gian, sẽ có một đợt mới ‘hàng hoá loại 2’ mà Kim Ngọc Đường loại ra bị đưa đến.
Lý Mộ Hạ bị bỏ thuốc, ở trong quán bar khói mù mịt, cậu ấy thần trí không rõ hướng người khác xin giúp đỡ, lại bị đám phú nhị đại đó kéo vào trong góc.
Khi mà ngón tay cuối cùng bị bọn chúng cậy ra*, cậu ấy nhìn về phía tôi.
(đoạn này mình thấy hơi khó hình dung, không biết m.n có bị thế không: đại loại là khi bạn của nu9 bị bọn kia kéo vào trong góc thì cô ấy đã dùng tay bám víu vào đâu đó, nhưng bọn tró kia đã cậy từng ngón tay ra để kéo cô ấy đi)
Người xuyên không cứ thế trơ mắt nhìn tất cả.
Tư Dục Hoa sờ đầu cô ta: “Cục cưng, món quà của em rất tốt, nhưng lần sau không cần tặng nữa nhé, loại người chưa được điều tra rõ ràng, dễ xảy ra chuyện nhất”.
“Cô ta có thể có bối cảnh gì chứ”, người xuyên không bất mãn chu miệng “bố mẹ cô ta đều là công nhân bình thường”.
“Được rồi, nghe lời”, Tư Dục Hoa nhẹ nhàng hôn lên vành tai người xuyên không “Em còn muốn tiếp tục xem hả?”.
Bọn họ làm như không có việc gì mà xem camera giám sát, sau đó lại không biết xấu hổ mà bắt đầu làm việc.
Đấy là một cái sống sờ sờ nữ sinh.
Đấy là bạn tốt nhất của tôi.
Tôi bị nhốt trong cơ thể của mình, đờ đẫn nhìn tất cả sự việc hoang đường này.
Sau đó, qua đi mấy ngày, tôi nghe được tin cậu ấy đã t.ự.s.á.t..
Lý Mộ Hạ, Mộ Hạ, Hạ Hạ.
Đời này, tôi và cậu ấy vẫn như cũ duy trì liên lạc, tôi nói cho cậu ấy rằng mình sống tốt lắm.
Tôi không muốn cậu ấy lại đến thành phố này, ít nhất là trước khi tôi giải quyết xong nơi đây tất cả sự việc.
Tôi nhìn Bạch Quyên Nhiên, nguyên bản muốn cười, nhưng đang cười lại bị nước mắt ở đâu chảy ra, tôi cố gắng nén cho nước mắt không chảy xuống.
Bành Quyên Nhiên, Bành Quyên Nhiên.
Sau Lâm Nhược Tuyên, Tư Dục Hoa gặp phải việc ngoài ý muốn thứ 2, Bành gia thiên kim, như kẻ điên đại tiểu thư, không cần tiền đồ, sửa lại nguyện vọng của mình thi vào trường cảnh sát, giống con chó điên cắn ch*t Tư gia không bỏ, chỉ thiếu một chút liền có thể phá huỷ toàn bộ Kim Ngọc Đường.
Cậu có bao nhiêu hận đây, có bằng tôi hận sao?
“Bành Quyên Nhiên, cậu ấy hẳn là một nữ sinh rất dịu dàng, tóc dài, xoăn tự nhiên, có một chút màu nâu” tôi nói từ từ “Đôi mắt cũng là màu nâu nhạt, thị lực không tốt lắm, thường xuyên híp mắt nhìn người khác, rất dễ xấu hổ, cho nên thường xuyên đỏ mặt”.
Bành Quyên Nhiên biểu cảm dần dần thay đổi, cô ấy nhìn tôi, thân thể run rẩy.
“Cậu ấy thường xuyên mặc đồ trắng, cũng rất thích sạch sẽ, tuy rằng trong nhà rất nghèo, nhưng vẫn sẽ tặng bạn tốt một cái lắc tay bằng bạc vào ngày sinh nhật của họ. Cậu ấy rất thông minh, ngữ văn và tiếng anh đặc biệt giỏi, cho nên nhiều khi, đều là cậu ấy…..”
“Câm miệng!” Đôi mắt Bành Quyên Nhiên đỏ ngầu, cô ấy giơ tay lên cầm lấy cánh tay tôi, tay áo trượt xuống, lộ ra một cái bằng bạc lắc tay đã có chút đen được đeo trên cổ tay “Cậu nói cái gì, Chu Gia Vãn, cậu biết gì?”.
Tay của tôi bị bóp đến đau, nhưng biểu tình của tôi không thay đổi chút nào, nhẹ giọng nói: “Bành Quyên Nhiên, cậu ấy tên là Hứa Khinh Tuyết phải không?”.
Ở Trình Mân điều tra, cũng chỉ tìm được một tấm ảnh chụp đã ố vàng, cười thẹn thùng lại dịu dàng nữ sinh.
Bành Quyên Nhiên đầu ngón tay đã bắt đầu run rẩy, rồi chậm rãi, buông tay xuống, trên mặt đều là nước mắt, nhưng biểu cảm lại hung ác như một con sói: “Cậu muốn làm gì?”.
Bành Quyên Nhiên chính là Bành Quyên Nhiên, chỉ nháy mắt đã biết dụng ý của tôi.
“Tôi có thể giúp cậu” tôi nói “Hứa Kinh Tuyết đã ch*t, tôi biết hung thủ là ai”.
Trình Mân cho tôi chứng cứ, tôi có tư cách đàm phán với Bành Quyên Nhiên.
“Là ai?”.
“Nếu tôi nói cho cậu, cậu sẽ từ bỏ báo thù cho cậu ấy không?”
“Không” Không cần chút nào do dự, Bảnh Quyên Nhiên nói thẳng.
“Được” tôi gật đầu “Tư gia mở Kim Ngọc Đường, Hứa Khinh Tuyết bị bắt đến đấy”.
“Kim Ngọc Đường….” Bành Quyên Nhiên lẩm bẩm “Đây là chỗ nào?”.
“Kim đồng ngọc nữ” tôi cụp mắt, đưa tài liệu trong tay cho cô ấy “Thiên đường tại nhân gian, cũng chỉ đến thế”.
Tài liệu là Trình Mân gửi cho tôi, có ảnh chụp, có nhật ký tiếp khách, còn có giá cả của các loại phục vụ khác nhau.
Không cần tôi giải thích nhiều, Bành Quyên Nhiên đã hiểu đây là nơi nào.
Cô ấy không nói nữa, tài liệu bị cô ấy nắm chặt đến mức nhăn dúm dó, một giọt lại một giọt chất lỏng rơi xuống, ướt nhoè trang giấy.
Tôi không ngẩng đầu, không nhìn biểu tình của cô ấy, cũng giả vờ không nghe thấy những âm thanh bị nghẹn lại trong họng đó, luôn luôn lạnh lùng Bành Quyên Nhiên vậy là lại đang khóc.
Cô ấy như con thú bị thương gào khóc.
Mà tôi chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh cô ấy, một chữ cũng không nói.
“Vì sao cậu muốn giúp tôi?” qua một lúc lâu, cô ấy có vẻ đã bình tĩnh lại, âm thanh ngoại trừ có chút khàn khàn thì không hề có gì khác thường “Sau khi th.i.th.ể. của cậu ấy bị phát hiện, tôi đã đi hỏi bố mình, nhưng mà ông ấy bảo tôi không được tiếp tục tìm hiểu chuyện này. Tư gia không dễ chọc”.
“Phải là cậu giúp tôi mới đúng” tôi nhẹ nhàng nói “Bành Quyên Nhiên, tôi cũng có một người bạn tốt”.
Cả hai đều không nói gì.
Tôi cũng có một người bạn tốt, đã từng, nàng ch*t ở trước mặt tôi.
Giống như cậu, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ báo thù.
Chúng ta mục đích giống nhau.