Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 92: Mục Đích Thật Sự Của Thẩm Tinh Diệp




Cậu ta sải bước ra ngoài cửa, nói: “Con quỷ cô nuôi kia à, sẽ không sao đâu, yên tâm đi.”

Ngoài cửa đậu một chiếc Porsche đen, cậu ta đặt tôi vào ghế phó lại, vừa định lái xe thì bỗng dưng Chu Nguyên Hạo xuất hiện ngay trước mũi xe, cản lại đường đi.

“Đứng lại đó.”

Ánh mắt anh lạnh lẽo khôn cùng: “Cậu muốn dẫn cô ấy đi đâu?”

Thẩm Tinh Diệp đáp: “Tất nhiên là dẫn cô ấy đi bệnh viện rồi.”

“Không cần.”

Chu Nguyên Hạo vung tay, một cái đầu lâu lập tức được ném vào trong người Thẩm Tinh Diệp.

Thẳm Tinh Diệp hơi biến sắc, lại ném đầu lâu khô quắt ấy qua một bên: “Có thể giết chết thứ mạnh như thế, đúng là lợi hại thật.”

Chu Nguyên Hạo tung người lên, đáp xuống ngay trước cửa xe, cúi đầu nhìn Thẩm Tinh Diệp, ánh mắt nheo lại, trông anh cực kỳ nguy hiểm: “Cậu tìm đến Khương Lăng, thật sự chỉ vì tìm một người bảo vệ thôi ư2”

Thẩm Tỉnh Diệp lạnh lùng nhìn lại anh: “Nếu không thì anh nghĩ là gì đây?”

“Thẩm Tỉnh Diệp, tôi đã điều tra cậu rồi.”

Chu Nguyên Hạo nói ngay: “Năm cậu mười hai tuổi ấy, khi đi theo chú của mình đi du lịch ở vùng núi thì cả hai đều mắt tích.

Ba năm sau, người ta phát hiện thi thể chú của cậu ngay dưới sườn núi, còn cậu thì sống trong một thôn nhỏ dưới chân núi.

Nghe bảo cậu bị ngã nên hỏng đầu, mắt trí nhớ, được một cặp vợ chồng lớn tuổi cứu giúp.”

Nói đến đây, ánh mắt anh dường như hóa thành một con dao bén ngót, gác thẳng lên cỗ Thẩm Tinh Diệp: “Ba năm cậu mắt tích kia, thật sự ở chung với hai vợ chồng kia sao?”

Khóe miệng Thẩm Tinh Diệp nhéch lên một nụ cười khẩy: “Chẳng phải anh điều tra tôi rồi đầy à2”

Chu Nguyên Hạo cười lạnh; “Thế thì, tôi hỏi cậu một câu cuối cùng.

Ngày đó, trong khoang chứa hàng trên máy bay, cậu thật sự ngắt đi ư?”

Lúc mới nghe cuộc hội thoại này tôi hãy còn mơ hồ, chẳng hiểu mô tê gì, thì khi nghe đến đây, tôi bỗng dưng giật bắn mình, không thể tin nổi mà nhìn Thẩm Tỉnh Diệp.

Khi ấy Chu Nguyên Hạo và Lý Anh Tú hợp lực đối phó với huyết quỷ, trên người Thẩm Tinh Diệp thì bọc bởi một cuộn vải vàng, ngắt xỉu trên đất.

Đoạn vải vàng kia vốn là pháp khí mà Lý Anh Tú dùng để bảo vệ cho cậu, khi ấy chúng tôi cũng chẳng quá để ý đến người bắt tỉnh này, chỉ cho rằng đó là một hành khách bình thường đã ngắt xỉu đi từ lúc nào mà thôi.

Tôi bị lộ bí mật về cơ thể cửu âm của mình trước mặt Lý Anh Tú, thế nên Chu Nguyên Hạo không hề do dự mà giết chết anh ta.

Bây giờ nghĩ kỹ lại, nếu như ngay từ đầu Thẩm Tinh Diệp không hề ngắt xỉu, mà hoàn toàn tỉnh táo nằm trong bóng tối quan sát tất thảy chúng tôi.

Điều đó thật sự quá đáng sợ, tâm cơ người này sâu hun hút.

Mà cậu ta cũng chỉ mới có hai mươi tuổi thôi đấy!

Nói như thế thì, con ma nhiếp thanh bị giam cầm dưới đấy mấy trăm năm cũng là do cậu ta cố ý thả ra ư?

Chính là vì để xử Chu Nguyên Hạo sao?

Thẩm Tinh Diệp bỗng dưng vươn tay đập nát cửa số xe, bóp lầy cỗ Chu Nguyên Hạo đang đứng ngay bên ngoài.

Chu Nguyên Hạo là quỷ hồn, người bình thường hoàn toàn không thể chạm đến anh được.

Thẩm Tinh Diệp cười nói: “Anh đúng là rất mạnh, mạnh ngoài dự đoán của tôi.

Nhưng mà, để giết được ma nhiếp thanh thì hẳn anh cũng đã bị thương khá nặng rồi, phải chứ? Bây giờ, anh nghĩ mình có thể đánh thắng được tôi hay sao?”

Chu Nguyên Hạo bắt lấy cổ tay cậu ta, dùng sức giựt phắt bàn tay đang bóp cổ mình ra, hai người vung tay so thực lực trong bóng tối, thực lực ngang bằng không phân được thắng thua.

“Cậu cứ thử mà xem.”

Chu Nguyên Hạo đáp trả.

Tôi siết lầy bả vai Thẩm Tinh Diệp, tức giận gắn: “Cậu lại lừa tôi!”

Thẩm Tinh Diệp nghiêng đầu nhìn lại tôi, khiến tôi khựng người lại: “Cô Khương à, cô bị thương, đừng cử động mạnh nữa.”

Tôi trợn mắt nhìn cậu ta trong vẻ chán ghét: “Vì để đạt được mục đích của mình mà ngay cả ông quản gia già đã theo cậu mấy mươi năm mà cậucũng đặng lòng hy sinh cho được.

Đúng là thứ súc sinh!”

Sắc mặt Thẩm Tỉnh Diệp tối hẳn đi, cậu ta giải thích: “Cô Khương, tôi có thể lầy danh dự người mẹ quá cố của mình ra thề, chuyện ma nhiếp thanh đúng là do tôi sắp xếp.

Nhưng, chuyện quản gia tôi thật sự là do sát thủ của Ân Sát giả trang mà thành.

Tôi cũng sau lần về nhà này mới phát giác quản gia đã bị tráo đi rồi.”

Tôi hừ lạnh, kiểu gì cũng không tin cậu ta nữa.

Thẩm Tinh Diệp cũng không nhìn tôi thêm nữa, mà quay sang phía Chu Nguyên Hạo: “Tôi không ngại chiến với anh một trận ra trò đâu.

Nhưng mà máy chỗ tối xung quanh đang có mai phục sẵn sàng hết rồi, bí mật mà anh cố sống có chết giữ cho bằng được, có khi sẽ bị họ phát hiện ra đấy.”

Sát khí dấy lên mạnh mẽ trong mắt Chu Nguyên Hạo: “Cậu đang uy hiếp tôi đấy à?”

“Chính xác.

Tôi đúng là đang uy hiếp anh đấy.”

Cậu ta cười nhếch mép: “Nhưng anh không thể không bị tôi uy hiếp nhỉ.”

Chu Nguyên Hạo hỏi: “Rốt cuộc thì cậu muốn thế nào?”

Thẩm Tinh Diệp vừa định lên tiếng thì Chu Nguyên Hạo đã ngắt lời anh ta: “Tôi tuyệt đối sẽ không san sẻ đâu.”

Thẩm Tinh Diệp cười: “Ai nói là tôi muốn san sẻ vậy?”

Chu Nguyên Hạo nheo mắt.

Thẩm Tỉnh Diệp tiếp tục nói: “Đừng tưởng ai cũng giống như anh, cần đàn bà giúp mới thăng cấp được.

Thẩm Tinh Diệp tôi từ mười hai tuổi đã tu đạo, chỉ ba năm đã lên bậc một rồi, dựa vào thiên phú và cố gắng, chứ cần chỉ dựa vào đàn bà.”

Sắc mặt Chu Nguyên Hạo trông đến là đặc sắc, anh trầm mặc một hồi, nói: “Đã vậy thì cậu còn bày ra đống trò này làm quái gì hả?”

Thẩm Tinh Diệp cười: “Tôi thừa nhận, đúng là trước đây tôi từng nảy sinh ý tham lam.

Nhưng mà, khi cô ấy đẩy ngã tôi, cứu tôi một mạng, thì tôi thay đổi ý nghĩ rồi.”

Anh ta nghiêng đầu sang nhìn tôi: “Nói sao thì bây giờ cô Khương đây cũng là ân nhân cứu mạng của tôi rồi.

Dù Thẩm Tỉnh Diệp tôi có điên đi nữa cũng không đành lòng làm khó ân nhân của mình đâu.”

Chu Nguyên Hạo hẳn nhiên không tin lời anh ta, cười nhạo: “Thế thì để tôi đưa cô ấy đi.”

“Chờ đã.”

Thẩm Tinh Diệp vươn tay.

“Sao nào?”

Chu Nguyên Hạo cười khẩy: “Không phải cô ấy là ân nhân cứu mạng cậu sao?”

“Cũng chính vì là ân nhân của tôi, nên tôi mới quan tâm cô ấy.”

Thẩm Tỉnh Diệp nói: “Cô ấy bị thương rồi, tôi có một bệnh viện tư dưới danh nghĩa công ty mình.”

“Không cần.”

Chu Nguyên Hạo từ chối ngay: “Tôi xử lý được.”

Anh ôm tôi lên, điểm mũi chân một cái, lao vút đi, biến mất trong khoảng trời đêm mênh mồng thật nhanh.

Ánh mắt Thẩm Tinh Diệp suy tư, ánh trăng sáng ngời rọi chiếu lên người cậu ta, dát lên khuôn mặt cậu ta một mảng sáng nhàn nhạt.

“Tất nhiên là tôi sẽ không san sẻ với ai khác rồi.”

Giọng nói cậu ta lạnh buốt: “Tôi thích độc chiếm cơ.”

Lúc tôi tỉnh lại đã nằm trên chiếc giường lớn hình tròn, trên người không một mảnh vải, Chu Nguyên Hạo thì đang ngồi ngay mép giường, bôi thuốc lên miệng vết thương trên lưng tôi.

Tôi hơi giật giật, vết thương dính với nhau, đau đến mức tôi phải hít một hơi sâu kìm nén.

“Đừng cử động.”

Anh nói: “Đây là thuốc cao tổ truyền của nhà tôi, rất hữu hiệu với vết thương ngoài da.

Chừng ba bốn ngày nữa thì vết thương sẽ đóng vảy thôi.”

Tôi sợ hết hồn: “Sẽ có sẹo à?”

“Bôi lâu thì từ từ sẹo cũng hết.”

Chu Nguyên Hạo khuyên: “Yên tâm đi, em vẫn có thể mặc đồ hở lưng thoải mái.”

Mặt tôi đỏ ửng lên, ai nói tôi muốn mặc đồ hở lưng hả.

“Đây là đâu vậy?”

Tôi nhìn xung quanh, đoạn, anh nói: “Trên trời.”

“Máy bay ư?”

Tôi kinh ngạc hỏi lại: “Chúng ta về lại Hà Thành à?”

“Không, đi Cảng đảo.”

Tôi càng sốc hơn: “Đi Cảng đảo làm gì?”

“Tạm lánh vài ngày.”

Chu Nguyên Hạo cau mày: “Tôi không tin tên Thẩm Tinh Diệp đó chút nào.

Nếu như có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ nghĩ cách giúp em ra nước ngoài ngay, đến Mĩ hoặc châu Âu lánh đi một thời gian.”

Trong lòng tôi có phần khó chịu, tại sao ông trời lại cho tôi cái thể chất hút lầy đủ chuyện xui xẻo như thế chứ?

“Đừng sợ.”

Anh xoa bả vai tôi: “Tôi đã nói tôi sẽ bảo vệ em, thì sẽ không bao giờ thất hứa.

Cho dù…”

Anh dừng một chút, thế rồi lại thở dài thườn thượt: “Nói chung là, mọi chuyện đã có tôi.”

Lòng tôi dấy lên nỗi ấm áp, ít nhất thì anh thật lòng nghĩ đến việc bảo vệ tôi, chứ không chỉ mỗi ham muốn độc chiêm.

Tôi bỗng nghĩ đến một chuyện, vươn tay đè lên ngực anh: “Anh bị thương à?”

Anh là quỷ, thân thể cũng chỉ là hồn thể, tôi cảm nhận được hồn thể anh rất yếu ớt, thực lực cũng giảm mạnh.

“Không sao đâu.”

Anh đáp: “Chuyện nhỏ thôi mà.

Chờ khi em khỏe hơn chút, chúng mình làm nhiều thêm máy bận thì sẽ mau khỏe lại thôi.”

Còn chưa dứt câu thì tôi đã ôm lầy cổ anh, hôn lên môi anh: “Thế giờ làm đi.”

“Không được.”

Anh nắm lấy tay tôi: “Trên người em còn bị thương đấy.”

“Thì em nằm trên là được mà.”

Lần này anh dịu dàng lắm, đổi xoành xoạch cái dáng vẻ xâm chiếm mãnh liệt kia bằng vẻ nhu hòa nhẹ nhàng.

Trong quá trình ấy tôi cảm thấy sau lưng mình nong nóng, nhưng cũng không đau đớn đến mức ấy.

Sau khi xong chuyện, anh ngồi bên mép giường tiếp tục bôi thuốc cho tôi, rồi dùng vải xô băng bó cần thận từng lớp, từng lớp.

Cuối cùng, anh giúp tôi mặc quần áo ngủ vào, vỗ nhẹ đầu tôi: “Còn nửa tiếng nữa, em nghỉ ngơi chút đi.”

Tôi gật đầu, nằm im, nhắm mắt đánh một giấc.

Lúc đến Cảng đảo thì lưng tôi không còn đau lắm, thuốc cao của nhà họ Chu đúng là tác dụng nhanh thật đấy.

Chu Nguyên Hạo đã sắp xếp xong chỗ dừng chân rồi.

Là một biệt thự, ở cái đất Cảng đảo tắc đất tắc vàng này, muốn mua một cái biệt thự cần một số tiền cực kỳ cực kỳ lớn, mà thậm chí chưa chắc đã mua được.

Khung cảnh quanh biệt thự Chu Nguyên Hạo mua rất trang nhã.

Có một ban công rất lớn, trên ban công có trồng mấy khóm cây.

Mùa hè, sau chính ngọ mà được nằm dài trên ghế trường kỷ, ở ngoài ban công đọc chút sách, uống chút trà, quả thực là hết nắc.

Trong biệt thự có một người giúp việc, là người Philippines, nói tiếng địa phương của Hoa quốc rất rành, tiếng phổ thông thì biết chút ít, cô ấy nấu canh rất ngon.

Tôi đoán nếu mình ở lại đây chừng một hai tháng thôi, chắc eo cũng to ra một vòng mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.