Tôi bảo rằng: “Trước đây tôi từng xem qua trong một quyển sách cổ, ghi chép rằng vào thời nhà Đường có người uống rượu đến say khướt, nằm ngủ trên giường thì rũ một tay xuống mép giường.
Kết quả là dưới đất trồi lên một cái tay kéo người đó thẳng vào òng đất.
Người nhà kẻ đó đào đất lên thì phát hiện dưới đó có một bộ thi thể đã chết chừng máy trăm năm rồi.”
Thẩm Tinh Diệp lại hỏi: “Sau đó thì thế nào?”
“Chuyện sau đó thì không có ghi chép gì nữa.”
Tôi đáp: “Cũng không biết là bộ thi thể đó từ đâu mà ra, rồi cuối cùng người bị kéo xuống kia giờ lại đang như thế nào rồi.”
Thẩm Tinh Diệp lại hỏi: “Nói như thế, thì chuyện này không phải do Ấn Sát làm?”
“Không giống lắm.”
Tôi thành thật.
“Chủ nhân trước đây của ngôi nhà là ai vậy?”
Đột nhiên, tôi nhận thấy có một cỗ âm khí nồng nặc bốc lên, trong hốc mắt hài cốt trắng hếu kia toát ra một luồng khói đen.
Bùa chú mà tôi dán lên cửa phòng rung lên hai cái, nháy mắt bị đốt cháy.
“Không ổn rồi!”
Tôi quay đầu, nói với ông quản gia: “Mau đưa cậu Thẩm đây rời đi!”
Quản gia gật đầu hiểu rõ, sau đó có bốn tên vệ sĩ võ trang đầy đủ vọt tới, bảo vệ Thẩm Tinh Diệp đi ngay ra ngoài.
Bảng tên trong ngực rung rung, Chu Nguyên Hạo dần hiện hình, tay anh cầm roi đen, nói với tôi: “Em đi bảo vệ tên gà rù kia đi, thứ này tôi sẽ xử lý.”
Tôi có hơi không yên lòng cho lắm: “Một người đánh thôi có đấu lại không?”
Chu Nguyên Hạo lại gằn: “Thứ bị nhốt lại ở chỗ này hẳn cũng trên trăm năm, không phải thứ mà tay mơ như em đủ khả năng đối phó đâu.
Mau đi ra cho tôi!”
Tôi cắn răng, xoay người nối gót Thẩm Tinh Diệp rời khỏi đây, nhưng không nhịn được vẫn quay đầu lại nhìn.
Bên trong căn nhà kia đã hoàn toàn ngợp bởi làn khói đen, một bộ xương đi ra từ trong làn khói đen ấy, cặp mắt nó lóe lên ánh sáng màu đen dị hợm.
Từng tế bào trên người tôi lạnh toát.
Tên quỷ quái trên trăm năm này, là ma nhiếp thanh!
Lần đầu tiên nhìn thấy tận mắt một con ma nhiếp thanh như thế.
Dù chỉ là nhìn thôi mà đã khiến cả cơ thể tôi lạnh tái tê, tay cứ run lầy bẩy máy hồi.
Mà Chu Nguyên Hạo đối mặt với thứ kinh khủng như thề lại chẳng có lấy dù chỉ nửa phần sợ hãi.
Sống lưng anh vẫn thẳng tắp, trên người bỗng chốc toát ra một thứ khí thế kinh người.
Đẹp trai thật đấy.
Một người đàn ông đẹp trai như thế, lợi hại như thế lại là người yêu của mình, cứ như tôi đang nằm mơ: vậy.
“Nguyên Hạo, anh cần thận nhé.”
Tôi lắm nhằm máy tiếng trong đầu, rồi nối đuôi theo Thẩm Tinh Diệp.
Tôi hỏi Thẩm Tinh Diệp: “Tòa nhà này của cậu trước đây có từng sửa sang lại gì không?”
Thẩm Tinh Diệp nhìn quản gia, quản gia vội vàng đáp lời: “Cậu chủ rất thích tòa nhà này, chúng tôi không tùy tiện sửa đổi cấu trúc gì cả.”
Tôi chau mày.
Nếu Chu Nguyên Hạo đã nói con ma nhiếp thanh ấy đã bị trần áp dưới tòa nhà này thì chắc chắn, bên trong ngôi nhà ấy phải có thứ gì dùng để trần nó.
Mà vật ấy hiện thời hẳn là đã không còn ở chỗ cũ nữa.
Nếu không thì làm sao con ma nhiếp thanh kia lần nào không ra lại ra được ngay hôm nay?
Còn nữa, chuyện Thẩm Tinh Diệp bị Ấn Sát đuổi giết, đúng ngay hôm nay ma nhiếp thanh bị trần áp trong nhà đã lâu được thả ra.
Trong chuyện này, biết đâu đang ẩn chứa âm mưu gì thì sao?
Tôi đoạn hỏi tiếp: “Không cần phải là sự thay đổi gì quá rõ rệt đâu, chẳng hạn như chỉ di dời tảng đá, hay là chặt vài ba cái cây, đại loại vậy?”
Thẩm Tinh Diệp dường như đột ngột nhớ ra chuyện gì đó, đáp lời: “Trúc trong vườn của tôi hình như ít đi mấy cây đấy.”
Quản gia giật bắn mình: “Thật như thế sao ạ? Cậu chủ, xin cậu yên tâm, tôi sẽ điều tra kỹ càng chuyện này.”
Thẩm Tinh Diệp gật đầu chấp nhận.
Chúng tôi đã ra đến cổng bên trong, tiền về phía cửa lớn.
Qua cửa thì tiến vào trong một cái sân có chậu nước phong thủy rất cao lớn bệ vệ ở đấy, bên trong trồng một khóm sen, nuôi thêm hai con cá chép.
Đây là một thứ rất quan trọng trong một tòa nhà lớn cỗ xưa, hầu như nhà nào cũng sẽ có một chậu nước lớn như thế này được chuyên dùng để nuôi cá chép.
Khi người xưa xây nhà, họ luôn coi trọng phong thủy và tứ đại thần thú chuyên canh giữ nhà cửa, bao gồm: Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ và Chu Tước.
Cho nên trong nhà khi muốn nuôi con vật nào đấy, thì mèo trắng sẽ ứng với Bạch Hồ, rùa đen thì tương ứng với Huyền Vũ, gà trống thay cho Chu Tước, và cá chép chính là đại diện thay cho Thanh Long.
Những con vật này đều là thú cưng dùng đề trần giữ ngôi nhà.
Bởi vì sự tích cá chép vượt vũ môn, khi cá chép vượt qua được long môn thì sẽ hóa rồng, vậy nên cá chép cũng được coi như là con vật nửa rồng rồi.
Nhìn đến đầm nước kia, trong lòng tôi thình thịch máy tiếng, vươn tay ngăn cản Thẩm Tinh Diệp, trầm giọng cảnh báo: “Cần thận đáy.”
Hoa sen trồng bên trong đầm nước kia, vào ban ngày hiện rõ một sắc hồng xinh đẹp, thế mà giờ đây đã biến đen, một cỗ âm khí quần quanh trong làn nước, mật độ chí ít cũng đã đến cấp bậc của một con quỷ rồi.
Tôi nắm chặt kiếm gỗ đào, trong chậu nước bỗng nhiên trồi lên một cái đầu người.
Cái đầu kia lội quanh chậu nước một vòng, khi vừa rẽ ngang thì khuôn mặt nhắm thẳng vào tôi, sau đấy há to miệng, từ trong miệng phát ra một tiếng “rít”.
Âm thanh kia quá sức kinh khủng, tất cả mọi người đều đau đớn bịt chặt tai mình rụt người thụt lùi lại ngay tắp lự.
Tôi mau chóng rút ra một tờ phù “Trần quỷ khóc than trong trạch”, ngậm vào miệng tụng thật VỘI: “Mặt trời là ngày, mặt trăng là đêm, một âm một dương, tạo thành càn khôn, gặp nhau tương hợp, không suy không tàn.
Ta giờ đây ngâm tụng, theo đó mà thành.”
Sau khi ngâm xong thì tôi phóng thẳng bùa chú ra.
Bùa chú lao vụt đến trước mặt quỷ quái, “soạt” một tiếng bốc cháy.
Tiếng khóc than của con quỷ kia tức thì nhỏ dần đều, biểu cảm đám người Thẩm Tinh Diệp bầy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi bèn giơ ngay kiếm lên đâm thẳng vào con quỷ đó Trong mắt con quỷ lóe lên mấy phần tàn ác, lúc mà tôi đâm kiếm vào nó, nó lại há ngay miệng ra cắn lấy mũi kiếm.
Kiếm gỗ đào đối với quỷ quái mà nói giống như một món vũ khí giết là chết ngay.
Dù cho con quỷ đó có lợi hại đến đâu đi nữa thì sau khi bị đâm trúng đều sẽ gây ra tổn thương cho nó, thế nên ai mà ngờ được nó sẽ dùng răng cắn lấy kia chứ.
Tôi thừa cơ đâm mạnh kiếm về phía trước, tức khắc xuyên thủng đầu con quỷ.
Trong lòng tôi lại thấy có gì đó hơi sai sai, tại sao mọi chuyện lại dễ dàng thế được?
Mà bên phía Thẩm Tinh Diệp, tên quản gia vốn đang đỡ lầy Thẩm Tỉnh Diệp lại thay đổi sắc mặt, đột ngột trở nên vô cùng hung tàn khát máu, năm móng tay bắt ngờ biến thành móng dài của quỷ, nhào thẳng đến hòng moi lấy tim của Thẩm Tinh Diệp.
Thẩm Tinh Diệp bỗng dưng rút ngay ra được khẩu súng, nhắm ngay mu bàn tay của ông ta nã một phát.
Động tác của ông ta ngưng bặt, trên mu bàn tay thủng ngay một lỗ máu to tướng.
Liền sau đó, một con sâu vàng bò lên mu bàn tay ông ta.
rồi chui thẳng vào trong vết thương.
“AI”
Tên quản gia thảm thiết thét lên, cánh tay kia nhanh chóng rút lại.
Ông ta cắn chặt hàm răng, chẳng biết từ đâu rút ra một con dao, chặt thẳng cánh tay của mình xuống một cái “phập”.
Cánh tay bị chặt kia chỏng chơ trên mặt đất, rất nhanh chóng đã bị tướng quân Kim Giáp hút thành một phần chi khô quắp.
Thẩm Tinh Diệp nã đạn liên hồi về phía ông ta, ông ta phản xạ cũng rất mau, tung người nhảy lên, rồi như một con thằn lằn mà bò thoăn thoát trên tường.
Từng viên đạn ghim sâu vào tường tận máy lỗ, nhưng chẳng chút nào hề hắn gì được ông ta.
Trong chớp mắt, ông ta đã bò được đến gần tôi.
Tôi vung kiếm đâm ông ta thì bị một chiêu của ông ta đánh bay kiếm gỗ đào, sau đấy, ông ta nhào vào tôi với khuôn mặt cực kỳ là hiểm ác.
Tới hay lắm!
Tôi thế mà lại cười, một tắm bùa tử đậu xuất hiện trong tay tôi.
Tôi vung thẳng bùa vào người ông ta, nó đột ngột nỗ một tiếng, trên người ông ta bốc cháy, chỉ trong phút chốc đã bị một ngọn lửa hừng hực vây kín.
Đây là bùa tạo lửa, loại bùa chú hạng trung, sức mạnh rất lớn.
Độ mạnh của ngọn lửa cũng mạnh ngang ngửa với máy phun lửa đấy.
Quản gia đau đớn thét gào, lăn lộn mấy vòng trên mặt đất.
Đến khi ngọn lửa dần nhỏ xuống, tôi mới kinh khiếp, tên này sao mà dai quá vậy.
Sắc mặt của Thẩm Tinh Diệp đứng bên kia cũng tối tăm, cậu ta vung tay lên, mấy tên vệ sĩ đều lấy ra súng ngắn của mình, nhắm ngay tên quản gia đang lăn lộn trên đất không ngừng xả đạn.
Tôi lại ném qua thêm một tắm bùa tạo lửa nữa, ngọn lửa càng bùng lên khiếp người hơn, chắc phải bốc cao tận mấy mét.
Toàn bộ đạn trong mấy khẩu súng ngắn đều nã sạch, ngọn lửa cũng phải bốc chừng máy phút thì rốt cuộc người kia mới bắt động.
Ngọn lửa cũng dần tắt, thi thể ông ta đã hóa thành một màu đen.
“Ông ta không phải quản gia của tôi.”
Thẩm Tinh Diệp tiến về phía trước, nhìn thi thể trên đất mà nói: “Quản gia đã đi theo tôi mười mấy năm, chắc chắn sẽ không phản bội tôi như thế.”
Tôi hiểu ý cậu ta muốn nói gì.
Giả trang thành quản gia để ám sát cậu ta, vậy thì quản gia thật chắc chắn dữ nhiều lành ít rồi.
Thẩm Tinh Diệp dường như có mối quan hệ khá thân thiết với vị quản gia ấy, khuôn mặt trẻ con lộ ra nét tức giận lẫn đau thương.
Rút ra một băng đạn, thay vào súng lục, sau đấy lại tiến về phía trước nã mấy phát vào đầu thi thể đề trút giận.
Bỗng dưng trong lòng tôi dấy lên một nguy cơ không tên nào đấy, tôi quát to: “Nằm xuống!”
Sau đấy xông đến, lôi cậu ta ngã nhào xuống đất.
Gần như cùng một thời điểm, phần thi thể cháy đen kia phát nổ.
Uy lực của cú nỗ này hoàn toàn không kém lựu đạn chút nào, mấy tên vệ sĩ bị nỗ bay ra ngoài, đến mức mà bức tường bao quanh sân cũng bị nỗ sụp một mảng lớn.
“Khu… khu…”
Tôi ho khan kịch liệt, lưng đau đến mức chết lặng.
Thẩm Tinh Diệp bật người ngồi dậy.
Tôi bị nỗ đến choáng đầu hoa mắt, gối đầu mình lên bắp đùi cậu ta, cậu ta thì nhìn về phía sau lưng tôi, chân mày tức thì chau lại.
Lưng của tôi giờ phút ấy máu thịt be bét, cậu ta im lặng vài giây, sau xé lấy áo tôi, lại cởi ra áo sơ mi trắng của mình, xé thành từng đoạn vải, cố băng bó đơn giản cho tôi.
“Cô cố gắng chịu chút.”
Cậu ta nói: “Tôi dẫn cô đến bệnh viện ngay.”
Tôi được anh ta cõng lên vai.
Tôi cảm thấy cả người mình đau quá sức chịu đựng, đầu nặng nè, tôi siết lấy quần áo cậu ta, mệt mỏi thều thào: “Nguyên Hạo…”