Tôi rất khó chịu, học sinh bây giờ bị làm sao vậy? Hồi trước chúng tôi học trung học, mỗi người đều là học tập điên cuồng, làm gì có thời gian và sức lực mà đi đùa giỡn kiểu bạo lực học đường này.
“Không, không được.
Tô Thiên Phan không ngừng lắc đầu: “Chị ấy thật sự không phải bạn gái của tôi!”
Cổ Long chửi thề một tiếng, tiếp tục giơ nắm đấm lên: “Mày còn dám cãi lại à?”
“Đủ rồi.”
Tôi bắt lấy cổ tay cậu ta: “Đừng làm chậm trễ thời gian của chúng tôi, tránh ra.
Nói xong, tôi dùng sức đẩy mạnh, Cổ Long liên tục lùi lại phía sau vài bước, rõ ràng ngồi xuống trong đống rác.
“Mày dám đánh tao à.” Cổ Long ở trước mặt đảm đàn em bị vứt hết mặt mũi, mặt mày đỏ bừng, thoảng cái nhảy dựng lên, rút từ trong quần áo ra một cây dao, lao về phía tôi, nhằm vào ngực tôi mà đâm.
Tôi rất tức giận, những học sinh trung học này, dựa vào bản thân đang ở tuổi vị thành niên, dù có thể nào cũng không bị kết án, cả ngày coi trời bằng vung.
Chẳng qua chúng tôi chỉ mới ồn ào vài câu, cậu ta đã muốn ra tay giết người rồi.
Tôi giơ chân lên, vừa vặn đá một cước vào bụng cậu ta, đá cậu ta lún sâu vào đống rác, sau đó túm lấy cổ áo cậu ta, nhấc bổng cậu ta lên, hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta nói: “Nghe rõ cho tôi, tôi là chị gái của cậu ta.
Về sau nếu còn để cho tôi thấy cậu bắt nạt Tô Thiên Phan thì tôi thấy cậu một lần là sẽ ném cậu vào trong đống rác một lần đó.”
Sau đó tôi dùng lực ấn mạnh cậu ta vào tường: “Nghe rõ chưa?”
Có thể là do nét mặt của tôi quá đáng sợ, Cổ Long bị sợ tới mức nói không nên lời, tôi lại một lần nữa dùng sức trên tay: “Có nghe rõ chưa?”
Cổ Long vội vàng gật đầu.
Tôi vừa buông cậu ta xuống, vừa sửa sang lại cổ áo cho cậu ta một chút: “Cậu xem, như vậy không phải tốt rồi hay sao, học sinh trung học thì hãy dồn hết tinh lực vào việc học, sau này mới có tương lai tốt đẹp được chứ.
Cổ Long lúc này mới phục hồi tinh thần lại, dẫn theo đảm đàn em bỏ chạy, chạy được vài bước, cậu ta dường như có vẻ không cam lòng, quay đầu lại, ngoài mạnh trong yếu hét lên với tôi: “Mày chờ đó cho tao, tao đi tìm người giết chết mày
Tôi có chút im lặng, nói với Tô Thiên Phan: “Tôi có gây phiền phức gì cho cậu không?”
Tô Thiên Phan cụp mắt xuống suy nghĩ một hồi, lắc lắc đầu.
Nhìn cậu ta, tôi như nhìn thấy chính mình khi còn nhỏ.
Lúc đó tôi cũng sống hướng nội yếu đuổi, cha tôi là trai bao, người khác đều cho rằng tôi xui xẻo, thường xuyên bắt nạt tôi, tôi cũng là giận mà không dám phát tác, cứ như vậy im lặng chịu đựng.
“Cầm lấy.
Tôi cho cậu ta số điện thoại di động
của tôi.
“Nếu cậu có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi, tôi nhất định sẽ tới giúp cậu
Cậu ta gật đầu, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn chị
Tôi về nhà nghỉ ngơi một lát, trời sắp tối rồi, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi vừa mở cửa ra nhìn, lập tức ngạc nhiên: “Hiệu trưởng Lý, sao thầy lại tới đây thế ạ?”
Hiệu trưởng Lý là hiệu trưởng trường trung học Xuân Hoà, ông ta đã ngồi ở vị trí này nhiều năm, những ai tốt nghiệp từ trường Xuân Hoà đi ra đều biết ông ta.
Ở trên người ông ta cũng có một vòng âm khí nhè nhẹ.
Đương nhiên hiệu trưởng Lý không thể nhớ ra được tôi, ông ta cười cười nói: “Là cô Khương Lăng đúng không?”
Tôi gật nhẹ đầu, mời ông ta vào nhà ngồi, ông ta trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: “Cô Khương, tôi nghe nói cô là chuyên gia xử lý các sự kiện siêu nhiên có đúng hay không?”
Tôi sửng sốt một chút: “Thầy nghe al nói vậy?”
“Là thầy Cao, Cao Minh Dũng.
Hiệu trưởng Lý nói: “Trước đây, chúng tôi thường xuyên hợp tác với thầy Cao.
Lúc chúng tôi xây dựng khu ký túc xá mới vẫn là do thầy Cao chỉ điểm.
Đáng tiếc, ông ấy lại xảy ra chuyện, ai…”
Hiệu trưởng Lý cảm thán một hồi, nói: “Trước khi thầy Cao gặp chuyện không may, chúng tôi đã cùng nhau ăn cơm.
Ông ấy nói với tôi rằng năng lực của cô còn cao hơn so với ông ấy.
Bây giờ tôi mới biết được cô cũng là cựu học sinh của trường trung học Xuân Hoà chúng tôi.
Thật là tốt quá! Chúng tôi đã xem như tìm thấy được cứu tinh rồi.”
Hiệu trưởng Lý kể cho tôi nghe về những chuyện kỳ lạ ở trường trung học Xuân Hoà, tương tự như những gì tôi đã nghe được từ phía Tô Thiên Phan
Không ai biết truyền thuyết về ba khu vực ma quái này bắt đầu được lưu truyền từ khi nào, ít ra thì năm đó tôi đi học còn chưa có.
Hiệu trưởng Lý hết sức lo lắng, ba học sinh của trường đã mất tích, phụ huynh mỗi ngày đều tìm ông ta làm ầm lên.
Nếu như lại có ai đó mất tích, chức hiệu trưởng của ông ta cũng không giữ được nữa.
“Khương Lăng, chỉ cần cô có thể giúp tôi giải quyết chuyện này, tôi sẽ trả ba trăm triệu, không, là sáu trăm triệu.” Hiệu trưởng Lý vỗ ngực cam đoan: “Nếu sau này cô có con, miễn là tôi còn nhậm chức, cứ đến học ở trường Xuân Hoà chúng tôi, tôi cam đoan sẽ chăm sóc đứa nhỏ cho thật thỏa đáng.”
Trong thời đại này, ngay cả việc học cũng có những quy định bất thành văn, phụ huynh học sinh phải tặng quà lễ cho giáo viên, nếu không giáo viên sẽ tìm cách hạn chế con của bạn.
Có Hiệu trưởng Lý cam đoan, tương lai con tôi sẽ có thể ở trong trường học đi ngang rồi.
Đầu tôi đầy vạch đen, Chu Nguyên Hạo là một hồn ma, tương lai tôi có thể có con hay không thì cứ để tương lai hãng nói đi.
Có điều hiệu trưởng Lý đã đích thân tới cửa cầu xin, tôi không đồng ý là không được, cho nên tôi chỉ có thể đồng ý trước tiên đi đến nơi dạy học nhìn xem.
Ngày hôm sau vừa hay là cuối tuần, học sinh đều được nghỉ, hiệu trưởng Lý đích thân dẫn tôi tới trường, tôi đi tới phòng học lớp 11-4 đầu tiên.
Vừa bước vào cửa, tôi lập tức cảm giác được âm khí nhàn nhạt, cùng với loại ở trên người Tô Thiên Phan và thầy giáo Lang cảm giác hoàn toàn giống nhau.
Có điều, tôi nhìn quanh lớp học một vòng cũng không có phát hiện ra cái gì, tình huống trên sân thượng cũng giống như vậy.
Cuối cùng chúng tôi đi đến phòng chứa dụng cụ thể dục, trên sân thể dục rộng như vậy mà chỉ có một tòa kiến trúc riêng biệt, chuyên dành để chứa những thứ lặt vặt trong giờ học thể dục.
Tôi lại cảm giác được luồng âm khí lờ mờ kia, lập tức bảo Hiệu trưởng Lý chờ ở bên ngoài, tôi ở bên trong nhìn một lát, đột nghe được âm thanh vô cánh, Tôi vừa ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một con sâu đang bay về phía tôi.
Tôi phản ứng rất nhanh, ba một tiếng, và con sâu kia vào trong lòng bàn tay, vừa mở ra đã thấy con sâu kia hóa thành một đám khỏi đen rồi biển mất.
Trong lòng tôi kinh hãi, chẳng lẽ đây là quỷ trùng à?
Sách do bà nội để lại ở giữa có ghi chép về một loài sinh vật gọi là quỷ trùng, là một loài sâu sinh trưởng trong địa ngục, có rất nhiều chủng loại, cũng có phân chia cấp bậc cao thấp.
Sâu cấp cao nhất, theo như truyền thuyết hoàn toàn có thể tiêu diệt cả một thành phố, biến thành phố ấy trở thành một thành phố ma.
Đột nhiên, tôi nghe thấy âm thanh tích tích tác tác, như có vô số côn trùng đang di chuyển xung quanh, lòng tôi kinh hãi, mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn thấy ở trong một cái ống nước trào ra rất nhiều tóc.
Chờ đã, kia không phải tóc mà là sâu, có rất nhiều sâu, hợp lại tạo thành hình dạng của tóc, sau đó miệng ống nước bị phình lên, một cái đầu ma nữ từ bên trong ló ra,
Đầu của con ma nữ kia rõ ràng là do côn trùng tạo thành, rõ ràng cũng có mặt có mũi, nó nhìn chăm chăm vào tôi, mạnh mẽ há miệng, vô số sâu trùng từ trong miệng trào ra, lao về phía tôi.
Tuyệt đối không thể để cho quỷ trùng dính lên người được!
Tôi nhanh chóng lùi lại phía sau, lại thấy hiệu trưởng Lý ở ngoài cửa đang giữ lấy cửa phòng chứa dụng cụ, ầm một tiếng đóng sập cửa, sau đó khóa cửa lại.
“Hiệu trưởng Lý!” Tôi sửng sốt: “Ông làm gì vậy? Mở cửa nhanh lên!”
Hiệu trưởng Lý bước đến cửa sổ, dùng ánh mắt lạnh như băng từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chăm vào tôi, một con quỷ trùng dọc theo cổ ông ta hiện ra, chui vào miệng của ông ta.
Trong lòng tôi bàng hoàng, chẳng lẽ ông ta đã bị quỷ trùng khống chế rồi sao?
Quỷ trùng nhập vào người, sẽ khống chế được con người, lẽ ra tôi phải nghĩ tới từ sớm, tôi đã quá bất cẩn.
Hiệu trưởng Lý lạnh lùng đóng cửa sổ, nghênh ngang rời đi, trong lòng tôi âm thầm chửi má nó, từ trong tay nải tùy thân lấy ra một vốc bùa trấn tà.
Liều mạng!
Trong miệng tôi lớn tiếng niệm chủ ngữ: “Thiên có thiên can, địa có địa chỉ, thông minh chính trực, chí công vô tư, trảm tà trừ ác, giải vây an nguy, làm như thần giận, tan thành tro cốt
Niệm xong tôi lập tức ném phù chú xuống đất, ầm một tiếng, một đám quỷ trùng biến thành khói đen.
Nhưng số lượng quỷ trùng thực sự là quá nhiều, tôi ném từng lá lại từng lá bùa ra ngoài, một vốc chừng hai đến ba mươi tờ rất nhanh đã sử dụng muốn hết, mà sâu cũng chỉ mới vơi bớt được một chút xíu thôi.
Đáng giận! Tôi phải nghĩ cách mới được, nếu không hôm nay năm mươi cân thịt của tôi sẽ phải bàn giao lại trong này mất.
Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng cạch cạch, cửa vốn đang đóng đã được mở ra.
Phòng chứa đồ là một kiến trúc cũ xưa, vẫn còn
dùng loại khóa sắt kiểu cũ, dù sao đồ bên trong cũng không có gì giá trị, sẽ không có ai đến trộm, Có người đẩy cửa ra, lớn tiếng nói: “Nhanh,
nhanh đi ra!”
Tôi lại ném tiếp một lá bùa ra ngoài, đẩy làn sóng sâu lùi ra xa một chút, sau đó lập tức bước vài bước lao nhanh ra ngoài, người nọ rầm một tiếng đóng cửa lại, nhặt một thanh gậy trúc lên làm then cài.
Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta, vậy mà lại là Cổ Long.
Không ngờ người cứu tôi rõ ràng lại là kẻ có thù oản với tôi.
“Không phải cậu định giết chết tôi à?”
Tôi nói: “Tại sao cậu lại cứu tôi chứ?”
Cổ Long sắc mặt ửng hồng: “Ai muốn cứu chị cơ chứ? Cậu đây đi ngang qua nghe thấy ở đây có tiếng người mới lại đây nhìn xem, nếu biết đó là chị thì tôi sẽ không cứu đâu.”
Nhìn vẻ mặt có chút ngượng ngùng của cậu ta, tôi nhịn không được mỉm cười, thật ra bản chất cậu nhóc này không xấu, có lẽ là vì nguyên nhân gia đình cho nên cậu ta mới phát triển thành tính cách như hiện tại.
“Cảm ơn cậu.
Tôi nói: “Mạng của tôi là do cậu cứu trở về đó.
Mặt cậu ta càng đỏ hơn, ngoài miệng vẫn còn cứng rằn: “Xuỳ xuỳ, ai thèm chị cảm ơn cơ chứ.”