Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 733




Tôi nhìn một cái, lập tức giận không có chỗ trút, nói: “Chu Nguyên Chính, cậu còn dám đến gặp tôi hay sao!”

Một khoảng thời gian không gặp, dường như Chu Nguyên Chính trầm ổn nội liễm hơn nhiều, càng ngày càng giống anh trai cậu ta hơn.

Tôi nhớ đến Chu Nguyên Hạo đã bị Chu Văn Mộc hãm hại, sống chết không rõ, lồng ngực tôi lập tức đau đớn.

Chu Nguyên Chính không nói gì cả, lấy ra một cái gương, ném về phía tôi.

Sắc mặt Vân Kỳ trầm xuống, giơ tay đón lấy cái gương, nhìn một cái, khẽ giật mình: “Gương thiên địa tứ phương sao?”

Chu Nguyên Chính nói: “Chiếc gương này chính là vật tổ truyền của nhà họ Chu, anh ấy bị kính hút vào.

Nếu như các người muốn tìm anh ấy, chỉ có thể dựa vào chiếc gương này mà thôi.”

Tôi nhíu mày một cái, hỏi: “Tại sao?”

Chu Nguyên Chính không trả lời, xoay người rời đi.

Trong lòng tôi có chút phức tạp.

Không phải cậu ta hận Chu Nguyên Hạo thấu xương hay sao, tại sao cậu ta lại đưa chiếc gương cho tôi?

Cậu ta có ý đồ gì?

Rốt cuộc thì tình cảm của Chu Nguyên Chính đối với anh mình là như thế nào?

Toàn bộ không gian quỷ sụp đổ, cảnh tượng bốn phía biến ảo, tôi lại trở về toà thành cổ bị ăn mòn giữa sa mạc mênh mông kia.

Sương mù sớm đã hoàn toàn tản đi, toà thành cổ dường như mất đi mấy phần thần bí, thêm mấy phần tang thương và đổ nát.

“Mẹ!” Âm thanh mềm mại của Nguyệt Hy truyền tới, một cục thịt nho nhỏ nhào tới, thắc mắc hỏi: “Mẹ ơi, mẹ sao rồi?”

Vân Kỳ nói: “Nguyệt Hy, mẹ bị bệnh.”

Nguyệt Hy vội vàng nắm tay tôi, nói: “Mẹ khoẻ lại nhanh một chút, con muốn được mẹ ôm.”

Mạc Thiên Phàm lại gần: “Nguyệt Hy, để chú ôm chẳng phải cũng giống vậy sao?”

Nguyệt Hy chê bai: “Con không thèm chú ôm đâu.”

Mạc Thiên Phàm rất tổn thương, Nguyệt Hy còn nói: “Chú biến thành hồ ly, để cho con cưỡi đi.”

Sắc mặt Mạc Thiên Phàm lộ ra mấy phần vui vẻ, lập tức hoá thành một con hồ ly chín đuôi lông xù.

Nguyệt Hy vui sướng nhảy lên người anh ta.

Ngay lúc này, tiếng bước chân truyền đến, là đám người Ngô Băng Nhi.

Mạc Thiên Phàm lập tức biến thành hình người.

Đại ca Nguyệt Hy mất hứng, chu chu cái miệng nhỏ nhắn.

Uông Lạc cõng Cao Thanh Hoàng, mặc dù anh ta bị thương rất nặng, nhưng vẫn không nguy hiểm đến tính mạng.

Trong lòng tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tôi hỏi: “Đám người Chu Văn Mộc đâu rồi?”

Ngô Băng Nhi mặt không đổi nói: “Bọn họ chạy rồi.”

Mắt tôi hơi nheo lại.

Hãy chờ xem, Chu Văn Mộc, Chu Nguyên Hạo không đành lòng giết ông sao, vậy để tôi làm giúp.

“Cảm ơn cô.” Bỗng nhiên Ngô Băng Nhi nói.

Tôi nhìn cô ta một cái.

Mặt cô ta vẫn không biểu cảm, người biết thì nói cô ta đang nói cảm ơn, người không biết chắc còn tưởng cô ta đang dẫn binh hỏi tội cơ đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.