Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 669




Tôi bước đến, hôn nhẹ lên má anh ấy rồi nói: “Thực ra có thứ gì đó, nhưng bây giờ thì hết rồi.”

Chu Nguyên Hạo ôm eo tôi, ôm vào trong lòng, cúi đầu ngậm lấy đôi môi tôi, hôn tôi thật mạnh.

Kỹ thuật hôn của anh ấy ngày càng tốt, lưỡi anh khéo léo cạy môi và răng của tôi, luồn vào bên trong chơi đùa với tôi, chúng tôi ôm chặt lấy nhau, hôn rất lâu rồi mới tách ra.

Ánh nắng ban mai chiếu vào mặt chúng tôi, gương mặt anh ấy như bừng lên một tia sáng vàng nhạt, thậm chí đôi mắt anh ấy cũng chuyển sang màu nâu nhạt.

“Khương Lăng.” Anh ấy nâng nhẹ mặt tôi lên và nói: “Anh có chút bất an.”

Tôi run rẩy, vùi đầu vào trong ngực của anh ấy, lồng ngực của anh ấy rắn chắc và vững chãi: “Em cũng có chút bất an.

Em luôn cảm thấy có chuyện rất quan trọng đã bị quên mất.

Trước đây không phải anh đã khắc vào trí nhớ của em một phong ấn sao?”

Chu Nguyên Hạo vỗ nhẹ vào lưng tôi và nói: “Phong ấn sẽ được tự động mở khóa sau khi em biết sự thật.”

Lông mày của tôi khẽ cau lại: “Tại sao em vẫn cảm thấy còn rất nhiều chuyện không nhớ ra được?”

Anh cúi đầu hôn lên tóc của tôi và nói: “Không nghĩ tới nữa, chuyện gì nên đến rồi sẽ đến mà thôi.”

Anh nắm lấy tay tôi, chúng tôi đứng trên viên đá đen, niệm câu thần chú, trận pháp trên đá lóe lên ánh sáng vàng, tôi cúi đầu nhìn xuống, phiến đá đã biến mất, thay vào đó là một con đường tối đen.

Sau một cơn chóng mặt, tôi mở mắt ra đã thấy bầu trời màu máu, xung quanh vô cùng nóng bỏng, trên mặt đất thỉnh thoảng xuất hiện một nhóm lửa màu xanh lơ.

Đây là tầng chín của địa ngục, là vị trí phủ tướng quân của tôi ở kiếp trước.

Tôi nhìn xung quanh, chúng tôi đang đứng trên một đỉnh núi, nhìn từ xa, phía cuối chân trời, ở giữa những ngọn núi có một cung điện uy nghiêm sừng sững.

Đó là phủ tướng quân của tôi!

Địa ngục tầng thứ chín là nơi yên bình nhất trong mười tám tầng địa ngục, chỉ vì phủ tướng quân của tôi được xây dựng ở đây, quân trấn ngục có mấy vạn binh lính, ma quỷ ở tầng này cũng rất nghe lời.

Tất nhiên, những kẻ không nghe lời đã sớm bị tôi xử lý sạch sẽ rồi.

Bên ngoài phủ tướng quân là doanh trại của quân trấn ngục, trại làm bằng đá đỏ nhìn từ xa giống như một con thú cổ khổng lồ đang ngủ đông.

Bên ngoài doanh trại có đội quân trấn ngục đang đi tuần, khi chúng tôi đến gần hơn, một đội quân trấn ngục đi tuần thúc ngựa đi đến, sương mù cát đỏ bay kín bầu trời, cản đường chúng tôi.

“Là người nào!” Tên sĩ quan lớn tiếng nói: “Phía trước là nơi quan trọng của doanh trại, người không chức vụ không được phép tới gần, mau lập tức rời đi, nếu không sẽ bị mũi tên giết chết.”

Tôi tiến lên một bước, lớn tiếng nói: “Ta là tướng quân quân trấn ngục Phi Viêm, mau tránh đường.”

Tên sĩ quan sửng sốt một chút, cẩn thận nhìn tôi từ trên xuống dưới, chắp tay về phía tôi nói: “Xin chờ một chút, tôi đi bẩm báo phó tướng.”

Anh ta để cho binh lính ở lại chỗ cũ, rồi phi ngựa vào doanh trại, không bao lâu liền nhìn thấy trong doanh trại có một con ngựa cao lớn lao đến trước mặt, theo sau là hàng loạt binh lính, cát đỏ bay ngập trời..

Khi đến gần, tên dẫn đầu xuống ngựa, bước nhanh tới trước mặt tôi, quỳ một gối xuống nói: “Thuộc hạ phó tướng Tư Liên Vương, bái kiến tướng quân.”

Anh ta nhìn thẳng vào tôi, nói đầy phấn khích: “Tướng quân, ngài cuối cùng đã trở lại rồi.”

Tôi nhìn xuống anh ta, anh ta mặc một chiếc mũ giáp, áo giáp trên ngực có hoa văn tượng trưng cho chức vị phó tướng.

Đôi mắt anh ta màu xanh băng.

Ký ức của tôi như được kéo về quá khứ xa xăm, trong lòng cảm thấy có chút phiền muộn, tôi bước về phía trước và nói: “Phó tướng Tư Liên Vương, mau đứng lên, mấy năm nay đã vất vả cho anh rồi.”

Tư Liên Vương cởi mũ giáp, để lộ khuôn mặt điển trai.

Mũi cao và đôi mắt sâu trên khuôn mặt đó cùng làn da trắng như tuyết, mang đậm khí chất của người Âu Mỹ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.