Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 641




Tôi gật đầu nói: “Chỉ dựa vào cái video này đúng là không thể giải thích được cái gì, có điều…” Tôi dừng một chút, đột nhiên nở nụ cười ý tứ sâu xa, ngẩng đầu nói: “Dẫn bọn họ vào đi.”

Cửa hội trường mở ra, ba người đàn ông được dẫn đi vào, đúng là người đàn ông trung niên kia và hai người cháu của ông ta.

Ngao Dũng kinh hãi, vẻ mặt anh ta trở nên không dám tin tưởng.

Trên mặt Chu Nguyên Hạo hiện ra một nụ cười không mấy đứng đắn: “Tổ trưởng Ngao, lẽ ra bọn họ đã sớm chết dưới tay những kẻ mà anh phái ra rồi, chẳng qua người của tôi lại nhanh hơn người của anh một bước.”

Tôi cao giọng nói: “Các người nhìn cho kỹ, xem đây có phải là người đã cho các người tiền, bảo các người tới tìm tôi gây phiền phức hay không?”

Người đàn ông trung niên kia kích động nói: “Đúng, chính là anh ta, cho dù anh ta có hóa thành tro thì tôi cũng nhận ra được.” Ông ta chỉ vào Ngao Dũng nói: “Anh đúng là tàn nhẫn thật đấy, hạ lời nguyền rủa lên người chúng tôi cũng thôi đi, vậy mà còn phái ma quỷ tới giết chúng tôi nữa.

Anh đúng là không bằng cả cầm thú!”

Dù sao Ngao Dũng cũng là tổ trưởng tổ bốn, anh ta bình tĩnh nói: “Chẳng qua chỉ là ba người bình thường, không biết cô có chứng cứ gì có thể chứng minh được bọn họ đúng là bị tôi xúi giục hay không?”

Tôi gật đầu nói: “Bọn họ người nhỏ lời nhẹ, xác thực rất khó làm cho người khác tin phục, có điều… con ma này, chắc hẳn là anh biết đi.”

Chu Nguyên Hạo giao chuông thu hồn cho tôi, tôi cầm chuông qua, đung đưa một chút.

Một con ma nữ từ trong chuông rơi xuống, quỳ rạp trên mặt đất dập đầu với Ngao Dũng: “Chủ nhân… xin hãy cứu tôi… cứu tôi với…”

Quỷ hồn này vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục linh trí, cho nên có chút thiểu năng.

Ngao Dũng cười nhạo một tiếng, nói: “Nếu như cô còn không lấy ra thứ gì đáng tin cậy một chút thì cô nhất định phải đi theo tôi.”

“Ma nữ này chắc chắn đã ký kết khế ước linh hồn với chủ nhân cô ta rồi.” Tôi chậm rãi đi tới trước mặt ma nữ, rút bùa chú cực mạnh ra, nhìn về phía Ngao Dũng: “Chỉ cần giết cô ta, linh hồn chủ nhân cô ta sẽ bị thương, lâm vào suy yếu một đoạn thời gian rất dài.

Nếu như anh không phải là chủ nhân của cô ta, có lẽ anh sẽ không sợ hãi đâu nhỉ.”

Tôi nhận ra được vẻ sợ hãi trong mắt anh ta, tôi bắt đầu tụng niệm chú ngữ, lá bùa trong tay tôi sáng lên, tôi nhấc tay lên lập tức đánh lên mặt của con ma nữ.

Các bạn chọn truyen1.

one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!

Một kiếm của Ngao Dũng đâm lại đây, tôi nhanh chóng lùi về phía sau, tránh thoát một chiêu của anh ta.

Khóe miệng tôi cong lên thành một nụ cười, dường như anh ta nhớ tới cái gì, mới ngước lên nhìn bốn phía xung quanh, tất cả mọi người đều đang dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn anh ta.

Ngao Dũng sửng sốt một giây, mới biết bản thân anh ta bị lừa rồi.

“Tổ trưởng Ngao, anh thế mà lại có thể là người như vậy.” Có người dẫn dầu kêu lên.

“Đúng vậy, sử dụng người bình thường như một quân cờ, không có giá trị lợi dụng thì lập tức giết chết.”

Tôi châm chọc nói: “Ngao Dũng, tôi không rõ, anh đã có được địa vị cao quý, lại là tổ trưởng tổ thứ tư văn phòng điều tra hồ sơ X, quân hàm tương đương với thượng tá.

Vì sao anh còn muốn dùng trăm phương ngàn kế đến hãm hại khiêu khích tôi như vậy?”

Ngao Dũng nhíu mày, tôi nói: “Bây giờ anh không nói cũng không sao, nhưng mà chờ lát nữa có lẽ sẽ muộn rồi đấy.”

Chu Nguyên Hạo hừ lạnh một tiếng, nắm lấy áo của anh ta, thoáng cái đã kéo anh ta lại đây, vỗ vào trên gáy của anh ta.

Trên gáy anh ta lập tức hiện lên một dòng chú ngữ quỷ thư.

Ánh mắt Ngao Dũng trống rỗng, giống như bị thôi miên, cao giọng nói: “Hà Thành chính là địa bàn của tôi, tôi là tổ trưởng tổ bốn, trong khu vực này tôi là to nhất.

Khương Lăng cô ta chẳng qua chỉ là một con nhóc, vì sao cho dù là quân đội hay chính phủ đều phải nghe theo cô ta chứ? Ngay cả những thằng khốn bên trong tổ thứ tư mỗi ngày mở miệng đều mang cô ta ra nói, nói là bởi vì có cô ta cho nên Hà Thành mới có thể an ổn.

Nói hươu nói vượn, Hà Thành này là nhờ vào sự lãnh đạo anh minh của tôi mới có thể nhiều lần tránh khỏi tai nạn! Tôi vì Hà Thành, ngay cả cánh tay này cũng phế đi rồi! Con quỷ hạn hán tên là Lục Uy Quyền kia chính là do cô ta trêu chọc mà dẫn tới, lại khiến cho tôi phải trả cái giá như vậy! Cô ta đáng chết! Đúng là đáng chết!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.