Trên mặt Chu Nguyên Hạo tràn ngập bực bội: “Cô là ai mà cũng dám cản tôi?”
Tống Anh ngẩng đầu, hoàn toàn không sợ: “Bệ hạ, nếu như người thật sự thích tướng quân, thì cũng đừng có đi làm loạn tinh thần của ngài ấy, tránh làm hại tướng quân tẩu hỏa nhập ma.
”
Khuôn mặt Chu Nguyên Hạo trở nên vô cùng khó coi, nhưng lại không thể làm gì khác, đành phải ngắm nhìn tôi ở phía xa xa, trong ánh mắt anh tràn đầy đau xót.
Chúng tôi mau chóng ra khỏi khu nội trú, Cao Thanh Hoàng trực tiếp xông vào trong làm sương đen, xuyên qua màn đêm vô cùng dày đặc, lúc ra ngoài lần nữa thì phát hiện lại quay về trong bệnh viện, bầu trời trên đỉnh đầu bệnh viện đã biến thành màu đỏ máu rồi.
“Nguy rồi, chúng ta bị bao vây rồi.
” Tống Anh lo lắng nói.
“Đi lên mái nhà.
” Chu Nguyên Hạo nói: “Tôi sẽ bày bố một cái pháp trận, Khương Lăng đã không chịu nổi nữa rồi.
”
Ý thức của tôi đã dần trở nên mơ hồ đôi chút, trong mắt lấp lóe ánh đỏ, mắt thấy mình sắp tẩu hỏa nhập ma rồi.
Cao Thanh Hoàng cắn răng, đành phải đồng ý, thang máy đã bị một loại thực vật quỷ dị chiếm lĩnh, chỉ có thể đi thang bộ.
Chu Nguyên Hạo đi lên phía trước mở đường, Tống Anh ở phía sau hỗ trợ.
Trong bệnh viện, ngoại trừ hồn ma bình thường bên ngoài, ác quỷ địa ngục cũng càng ngày càng nhiều, khi Chu Nguyên Hạo thả ra âm khí, ác quỷ cấp thấp đều nhao nhao lui ra, có những thổ địa địa ngục nhào tới phía chúng tôi giống như phát điên vậy.
Vượt hết thảy chông gai cả một đoạn đường, vất vả lắm mới lết tới sân thượng, Chu Nguyên Hạo cắt cổ tay của mình, máu tươi đỏ thắm mãnh liệt tuôn ra.
Hiện tại anh là hồn thể, mà hồn thể thì không có máu, bởi vậy kia cũng không phải là máu mà là hồn tuỷ, là tinh túy của linh hồn, tương đương với máu của loài người.
Anh đem hồn tuỷ của mình vẩy trên mặt đất, vẽ ra pháp trận cao thâm, nhanh đến thần tốc, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, một cái pháp trận đỏ tươi liền xuất hiện ở trước mặt.
“Đặt Khương Lăng ở trung tâm pháp trận đi.
” Chu Nguyên Hạo cao giọng nói.
Tôi ngồi xếp bằng xuống ở giữa pháp trận, bắt đầu vận nội khí trong người, nhưng không biết vì cái gì mà linh khí kia lại vô cùng khó điều khiển, tôi căn bản không khống chế nổi nó.
Nó giống như một con ngựa hoang, mạnh mẽ phi tới phi lui trong cơ thể tôi, khiến cho tôi thống khổ đến không chịu nổi, trên trán toát mồ hôi nhễ nhại.
Đúng lúc này, một luồng hơi lạnh tràn ngập ập đến, sân thượng bắt đầu kết băng nhanh chóng, mặt đất nở rộ những bông tuyết, cuốn đến phía chúng tôi.
Ánh mắt Cao Thanh Hoàng đanh lại, anh ta cầm trường đao lên khẽ múa, dùng sức chém xuống, hung hăng đánh vào bên trong bông hoa tuyết, trên mặt đất lại nở ra một tầng tinh thể băng mới, những tinh thể băng này có màu xanh đậm, vây quanh pháp trận thành một vòng lớn, tạo thành một tường đá ngăn cách với bên ngoài.
“Không hổ là hậu duệ của tộc Hiên Viên, vô cùng lợi hại.
” Một tiếng nói quen thuộc vang lên, trong mắt Chu Nguyên Hạo hằn lên sát ý nồng đậm.
“Phong Sơ.
” Anh nói, giọng đầy căm hận.
Phong Sơ bay lên từ bên ngoài đỉnh đài, đáp xuống tháp nước bên trên, từ trên cao nhìn xuống đám người.
“Bệ hạ, đã lâu không gặp.
” Trên người anh mặc một bộ trường bào màu đen, ưu nhã nhìn về Chu Nguyên Hạo hành lễ một cái, Chu Nguyên Hạo cười lạnh nói: “Đừng làm điệu bộ giả tạo kia nữa, nhìn muốn buồn nôn.
”
Đáy mắt Phong Sơ hiện lên một nỗi khổ tâm khó mà giấu kín, nhưng thoáng cái liền biết mất, trở lại bộ dạng băng lãnh vô cảm: “Bệ hạ không muốn biết, tôi chơi một trận lớn như thế, đem toàn bộ bệnh viện biến thành địa ngục, mục đích cuối cùng là để làm cái gì sao?”
Giọng nói Chu Nguyên Hạo lãnh đạm: “Cậu không có được năng lực này, là sau lưng cậu có người nhúng tay à?”
Khóe miệng Phong Sơ cười khẩy, liên tục vỗ tay: “Không hổ là bệ hạ, quả nhiên thông minh cơ trí, không sai, thực lực của tôi còn chưa được khôi phục, tạm thời còn không có năng lực này, về phần người sau lưng tôi kia …”
Cậu ta thần bí cười cười: “Bệ hạ, người đoán xem, rốt cuộc kẻ đứng sau tôi kia muốn làm gì?”
Chu Nguyên Hạo cười lạnh nói: “Chi bằng cậu nói tôi nghe, mục đích hôm nay của cậu đến đây là để làm gì?”