Ánh sáng màu vàng đột nhiên chiếu ra, đánh vào người Nhược Khê, thân thể cô ta liều mạng giãy giụa, thế nhưng sức mạnh của thiên nhãn khiến cô ta giãy giụa thế nào cũng vô ích, cô ta hóa thành ánh sáng vàng, xuyên vào thiên nhãn của tôi.
Nóng, cả người tôi đều nóng rực lên.
Hấp thụ cả một con Quỷ Vương, linh khí mạnh mẽ xuyên qua cơ thể khiến tôi cảm giác như sắp nổ tung.
“Khương Lăng, cô sắp thăng cấp rồi.
” Tống Anh vội vàng nói: “Cô mau tu luyện đi, tôi sẽ bảo vệ cô.
”
Tôi lùi về sau một bước, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc cô là ai?”
Tống Anh nói: “Tôi là Vân Huyên.
”
Vân Huyên?
Tống Anh khom lưng, quỳ xuống đất, giơ tay nói: “Quỷ Vương Vân Huyên, tham kiến tướng quân Phi Viêm.
”
“Vân Huyên, là cô.
” Tôi vừa mừng vừa lo.
Khi Vân Huyên còn sống là công chúa của một nước nhỏ ở thời Chiến quốc, phải gả cho một ông quốc vương già đến mức không thể nào già hơn ở nước láng giềng, cô ấy không chịu gả đi, giữa đường chạy trốn, gây ra chiến tranh giữa hai nước, sau đó cô ấy cũng bị bắt, rồi bị đầu độc mà chết.
Sau khi chết đi lại xuống địa ngục, bởi vì gương mặt xinh đẹp như hoa nên cô ấy bị Quỷ Vương giữ lại, đúng lúc đó tôi cũng đang ở trong động của Quỷ Vương, cô ấy vội vàng chạy tới cầu cứu tôi, tôi mở miệng cầu xin Quỷ Vương, Quỷ Vương liền tặng cô ấy cho tôi.
Tôi và Vân Huyên rất hợp ý nhau, lại thu nhận cô ấy làm thị nữ của mình, sau này mới phát hiện tư chất của cô ấy không tồi nên đã đưa cho cô ấy rất nhiều tài nguyên để tu luyện, để cô ấy có thể tu luyện thành một Quỷ Vương.
Sau khi rời khỏi phủ tướng quân của tôi, cô ấy đã thiết lập được thế lực của riêng mình, vẫn luôn trung thành với tôi.
Thế nhưng bây giờ đã khác, tôi không biết cô ấy có còn là Quỷ Vương Vân Huyên trung thành năm đó không nữa.
Những người ở địa ngục, trừ Trấn Ngục quân ra thì không thể tin tưởng được ai cả.
Tôi cố gắng chịu đựng nhiệt độ cùng tinh lực đang lan tỏa trong cơ thế, lạnh lùng nói: “Tại sao cô lại ở trần gian? Tống Anh đâu rồi?”
Vân Huyên đáp: “Tướng quân, tôi chính là Tống Anh.
”
Sắc mặt tôi tối sầm lại: “Cô đã giết Tống Anh rồi?”
“Không, trên đời này vốn dĩ không hề có người nào tên là Tống Anh cả.
” Vân Huyên nói: “Tôi đã thay đổi kí ức của người nhà họ Tống, bà ngoại Tống thực ra luôn sống một mình, bà ấy không hề nuôi cháu gái nào cả.
”
Tôi nhíu mày: “Vân Huyên, tại sao cô lại lừa dối tôi? Cô lén lút trốn khỏi địa ngục đến trần gian, ẩn nấp bên cạnh tôi, lừa gạt tôi lâu như vậy, cô nói tôi làm sao có thể tin cô được đây?”
Vân Huyên vội vàng đáp: “Tướng quân, ngài nghe tôi nói.
Tôi không hề trốn khỏi địa ngục, là ở trần gian có người gọi tôi đến.
”
“Hả?”
“Ngài còn nhớ Vương quốc chết chóc không?” Vân Huyên hỏi.
Tôi đương nhiên nhớ Vương quốc chết chóc, vài tháng trước, có người đã chiết xuất quỷ khí rồi tiêm vào cơ thể người, tạo ra rất nhiều sinh vật khủng khiếp, những con quái vật này hoành hành ở Hà Thành, gây ra thương vong vô cùng lớn.
Chúng tôi thông qua số đăng kí zalo của “Vương quốc chết chóc” tìm ra hung thủ, thì ra đó là bạn học của tôi, Vương Khánh, cô ta được tôi cứu khỏi tay đám bạn cùng lớp bắt nạt cô ta, vốn dĩ chúng tôi là bạn thân với nhau nhưng không ngờ lại vì bị bắt nạt trong một thời gian dài, cho nên tâm lý của cô ta cũng trở nên ác độc, ngược lại còn hận tôi.
Cô ta vô tình xuyên đến một không gian ma quái, bị ma quỷ trong không gian đó giết chết, sau khi chết đi thì hóa thành lệ quỷ, cô ta muốn trả thù tôi, trả thù xã hội.
Trong không gian ma quái đó, chúng tôi tìm thấy một cỗ máy, chính là cỗ máy thu hút quỷ khí, ngưng tụ thành chất lỏng, sau đó đem chất lỏng này tiêm vào cơ thể con người thì có thể biến con người trở thành hồn ma vô cùng tàn bạo và đáng sợ.