Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 442




Sau khi tôi cứu được Vân Kỳ, ở bên cạnh anh ta chuẩn bị một năm rồi mới rời khỏi, đi nghênh chiến vị Quỷ Đế kia.

Đó là một trận chiến lớn, chúng tôi dường như đa hủy đi cả một dãy núi.

Cuối cùng tôi dùng hết sức lực, mở ra cửa Địa Ngục, ôm tên đó lao vào địa ngục.

Vì bắt tên kia, tôi bị thương rất nặng, bị thương vô cùng vô cùng nặng, phải ở trong địa ngục dưỡng thương rất lâu mới phục hồi lại được.

Thật ra tôi không hề quên anh ta, tôi vẫn luôn nhớ kỹ lời thề giữa mình và anh ta.

Tôi đã nói muốn dẫn anh ta đến Địa Ngục, để anh ta vĩnh viễn đi theo bên cạnh tôi, trở thành quân Trấn Ngục.

Nhưng tôi lại bị một chuyện khác ngăn cản, từ đầu đến cuối không thể thực hiện lời hứa năm đó của tôi.

Từ đầu đến cuối, là tôi có lỗi với anh ta.

Máy bay trực thăng bay thẳng trở về thủ đô, Chu Nguyên Hạo không có đưa tôi quay lại công quán nhà họ Chu mà dẫn tôi đến biệt thự riêng của anh.

Anh đặt tôi lên giường, đè cả người lên người tôi.

Tôi lạnh lùng nhìn về anh: “Bây giờ anh làm gì đó sẽ chỉ làm tôi hận anh hơn.”

“Em cho rằng anh sẽ dùng sức mạnh với em à?” Hai tay của anh chống ở bên cạnh cơ thể tôi, cúi đầu nhìn vào mắt tôi, nói, “Anh sẽ không làm như vậy.

Anh thừa nhận mình khốn kiếp, nhưng không khốn kiếp đến mức đó.”

Tôi im lặng nhìn anh chằm chằm.

“Cách mà Vân Kỳ hãm hại em, khiến em thân bại danh liệt, sau đó lại làm anh hùng cứu mỹ nhân, cầm tù em bênh cạnh tên đó, từng bước một khiến em yêu tên đó.”

Anh hạ thấp cơ thể, lại gần tai, nói, “Anh sẽ không hãm hại em, nhưng anh đã học được một chiêu của tên kia.

Chỉ cần chúng ta sớm chiều ở chung, để anh yêu thương em thật tốt, sớm muộn gì em cũng sẽ tha thứ cho anh.”

Tôi trừng mắt liếc anh một cái, nói: “Anh cảm thấy cô gái bị lừa bán, bị một tên khốn nạn trong núi mua được, nhốt lại, sớm chiều ở chung, cô ấy liền sẽ yêu anh ta sao?”

“Thứ nhất, anh không phải và tên khốn nạn ở trong núi, anh là cao phú soái trong thủ đô; Thứ hai, em cũng không phải là cô gái bị lừa, em là người phụ nữ vốn đã yêu anh.”

Anh đã tính trước, nói.

Tôi lập tức bó tay, vì sao trước kia tôi không phát hiện anh lại vô lại, vô sỉ như vậy chứ.

Tôi bày ra vẻ mặt khác, không nhìn anh nữa.

Anh lại cúi đầu xuống, liếm nhẹ bên lỗ tai của tôi một chút, thân thể của tôi run lên, hơi nóng chạy xuống dưới bụng của tôi.

Trong lòng tôi tức giận, thân thể của tôi thế mà nhạy cảm với anh như vậy.

Anh chỉ liếm nhẹ một chút, tôi đã động tình.

“Khốn kiếp!” Tôi giận dữ hét, “Cút.”

Chu Nguyên Hạo lại cười lên ha hả: “Nhìn đi, quả nhiên em vẫn yêu anh.

Thên thể của em đang khát khao với anh, nó đang tỏ tình với anh.”

Mặt mo của tôi lập tức liền đỏ lên, giống nhìn thấy được bá đạo tổng tài ở trong tiểu thuyết tình cảm đang nói với nữ chính: “Ngoài miệng nói không muốn, thân thể không phải rất thành thật à?”

Tôi cảm thấy thực sự quá lúng túng.

Anh cúi đầu, ấn một nụ hôn trên cổ tôi, nhảy xuống khỏi người tôi, nói: “Em đã mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi trước đi.

Anh còn có chuyện phải xử lý.” Anh nói khẽ ở bên tai tôi: “Buổi tối đợi anh quay lại.”

Tôi quay mặt sang chỗ khác, không chịu nhìn anh.

Anh ra khỏi phòng, thế giới lại yên tĩnh lại.

Tôi nằm ở trên giường, cảm giác ủ rũ đánh tới ầm ầm, không qua qua mấy phút, tôi đã nặng nề ngủ thiếp đi.

Chu Nguyên Hạo về đến dinh thự nhà họ Chu, chú Trịnh thấp giọng nói: “Tôi vừa mới nhận được tin tức, nói tiên sinh và cậu hai, bọn họ đang gặp ông cụ, tình huống sợ rằng sẽ không tốt.”

Sắc mặt Chu Nguyên Hạo cực kỳ âm trầm, vừa mới tiến vào sảnh lớn đã nghe được tiếng cãi vã truyền ra khỏi phòng của ông cụ Chu.

“Ông à, sao ông có thể đưa vị trí gia chủ của nhà họ Chu cho một con quỷ được?” Giọng nói của Chu Văn Mộc truyền đến, “Nhà họ Chu chúng ta chưa từng có tiền lệ để quỷ làm gia chủ, ông muốn Chu Nguyên Hạo khiến mọi người khâm phục thế nào đây?”

Chu Nguyên Hạo lạnh lùng đi về phía mà nơi âm thanh truyền đến, nhìn thoáng qua, lại nhìn đám người trong phòng khách một chút.

Có lẽ là nghe được tin tức Chu Văn Mộc trở về tin tức, tất cả người của họ Chu gia đều tụ tập lại.

Tất cả mọi người đều ở đây, rất tốt.

Chu Nguyên Hạo ý vị thâm trường nhìn thoáng qua cô chủ Chu Thủy Lam, cổ bà ta đang bó thạch cao.

Vốn dĩ trong mắt bà ta đều là oán hận, nhưng thấy Chu Nguyên Hạo đang nhìn đến, bà ta lập tức sợ hãi dời ánh mắt đi.

Chu Nguyên Hạo nhón chân một cái, thân thể bay lên, rơi lên hành lang ở trên lầu, mở ra cửa phòng ngủ.

Chu Văn Mộc và ông cụ nhà họ Chu vốn dĩ đều đang cãi nhau đều ngừng lại, quay đầu cùng nhìn về phía anh.

Mặt của anh không thay đổi, đi đến trước mặt ông cụ Chu.

Ông cụ Chu lộ ra nụ cười, nhưng trong đó đều là mỏi mệt, sắc mặt theo thời gian dần trở nên tái nhợt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.