Trương Xương Thành nói: “Dĩ nhiên là an táng long trọng, để con bé an nghỉ ở trong lòng đất.
”
“Là hỏa táng, hay là thổ táng?” Chu Nguyên Hạo tiếp tục hỏi.
Trương Xương Thành nổi giận nói: “Giai Kỳ đã phải chịu đau đớn vì bị phân thây, làm sao tôi có thể tiếp tục để con bé chịu khổ vì bị thiêu.
”
Chu Nguyên Hạo lại tiếp tục hỏi: “Vậy sau khi ông chôn cất cô ấy xong, ông có ghé tới xem qua phần mộ của cô ấy không?”
Trương Xương Thành tức giận nói: “Cậu có ý gì?”
“Ý của tôi, tôi đã nói rất rõ rồi, chưởng môn Trương là một người thông minh, tự nhiên hiểu ý của tôi.
” Anh nói tiếp: “Con gái nuôi của ông, Khúc Giai Kỳ, đã sống lại, hơn nữa, bây giờ cô ấy còn đang ở trong đám người phái Mao Sơn mấy người đấy.
”
Vừa nói xong, anh đưa tay lên và chỉ về hướng phái Mao Sơn, tất cả những người thuộc phái Mao Sơn đều lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, họ nhìn nhau, trong mắt tràn đầy sự hoài nghi.
Trường Hoằng Thái cứ như chợt nhớ tới lời mà tôi đã nói với anh ta trước đây, mà quay đầu lại nhìn về phía sư đệ Mị Phong đang đứng ở trong đám người.
Trương Xương Thành cũng không nhịn được mà nhìn một trong số những đệ tử của ông ta, sau đó ông ta lập tức phản ứng lại, tức giận và trợn mắt nhìn chúng tôi, nói: “Chắc chắn là mấy người nói năng xằng bậy! Giai Kỳ của tôi đã chết rồi mà mấy người cũng không để cho con bé yên! Đúng là một tội ác lớn vô cùng!”
Chu Nguyên Hạo cũng không nói nhảm với ông ta nữa, bỗng nhiên anh đưa tay ra, roi hắc long điện quang biến thành một luồng điện quang màu đen, bay về phía trong đám người phái Mao Sơn.
Khuôn mặt của Trương Xương Thành lập tức biến sắc, ông ta vung phất trần, đánh bay roi hắc long điện quang, phất trần và roi không ngừng tranh đấu với nhau, không ngờ đây chẳng qua chỉ là hư chiêu của Chu Nguyên Hạo, thân hình anh chợt lóe, trong phút chốc đã lao tới bên trong đám người của Mao Sơn, anh bóp lấy cổ của một người và lôi người đó ra.
Người đó chính là Mị Phong không thể nghi ngờ gì nữa.
Trương Xương Thành tức giận nói: “Đồ khốn, buông đệ tử của tôi ra!”
Sắc mặt Chu Nguyên Hạo lạnh lùng, anh bước tới và đá vào đầu gối Mị Phong một cái, khiến cho anh ta quỳ rạp xuống đất, anh cũng không hề do dự mà chưởng phát xuống đầu của Mị Phong.
Ngay đúng lúc này, trong thân thể của Mị Phong đột nhiên phong ra hơi thở quỷ lớn mạnh, anh ta giơ bàn tay lên, tiếp đón Chu Nguyên Hạo.
Ầm!
Một tiếng nổ vang rất lớn, thân thể của Mị Phong bay ra ngoài giống như con diều vậy, bay ở trên không trung rồi đập vào trên vách tường một chốc, sau đó anh ta nhảy xuống, đáp xuống mặt đất một cách vững vàng, bất chợt anh ta khạc ra một ngụm máu tươi.
Thế nhưng máu lại là màu đen.
Bỗng nhiên anh ta cười phá lên, mà giọng không phải là của đàn ông nữa, mà ngược lại, trở thành giọng của phụ nữ, giọng của một cô gái vị thành niên.
Trương Xương Thành trừng to hai mắt, động tác bắt đầu khựng lại, trong mắt ông ta cứ như không dám tin, cũng không chịu tin.
Mị Phong đứng dậy, khóe miệng dính vệt máu màu đen, cơ thể toát ra hơi thở quỷ, nói: “Thật không ngờ, tôi cứ nghĩ là bản thân đã che giấu rất kỹ, không ngờ vẫn bị các người phát hiện ra.
”
Giọng nói của Trương Xương Thành có chút run rẩy, ông ta đưa ngón tay, chỉ về phía cô ấy, nói: “Con, con đúng thật là Giai Kỳ?”
Khóe miệng của Mị Phong khẽ nhếch lên, cô ấy đi về phía trước một bước, trên người tỏa ra một luồng ánh sáng đen nhàn nhạt, sau ánh sáng đen kia, có một bình người hết sức nhỏ bé hiện lên, không thể nghi ngờ gì hơn, đó chính là Khúc Giai Kỳ.
Thân thể của Trương Xương Thành bị chao đảo, suýt chút nữa ông ta đã không thể đứng vững nữa, Trường Hoằng Thái vội vàng bước tới đỡ ông ta: “Đại sư, cẩn thận.
”
Trương Xương Thành nhìn đứa con gái nuôi mà bản thân ông thương yêu nhất, giọng nói của ông ta run ngày càng dữ dội hơn: “Giai Kỳ, con, tại sao con lại phải làm như vậy? Có phải ma vương Thiên Huyền đã biến con thành quỷ vật, ép con làm như vậy?”
Khúc Giai Kỳ lạnh lùng nhìn ông ta, nói: “Biến tôi thành quỷ vật, không phải ma vương Thiên Huyền, còn về phần là ai, tôi không cần phải nói cho ông biết.
Còn nữa, không có bất kỳ ai ép tôi cả, là tự tôi chủ động thỉnh cầu người đó biến tôi thành quỷ vật.
”
Trương Xương Thành la lên: “Không thể nào!”