Tôi nhịn không được đi lên phía trước, nhẹ nhàng chạm nhẹ vào mặt kính, vậy mà mặt gương nhộn nhạo gợi thành một làn sóng nhẹ nhàng, chiếu ra cảnh tượng của địa cung.
Lòng tôi vừa động, chẳng lẽ mặt gương này có thể theo dõi cả tòa địa cung?
Tôi lại nhẹ chân nhẹ tay chạm một cái, hình ảnh biến đổi, biến thành cảnh tượng của một tòa kiến trúc khác trong địa cung, hai cha con nhà họ Chu đang hợp lực đối phó một con đất quỷ ở địa ngục có vô số con xúc tua dài.
Quả thế.
Tôi thầm nghĩ trong lòng, gương này thật đúng là tiện, có nó, thì không khác gì một cái camera, mà cái này còn bảo vệ môi trường hơn.
Tôi không hề quan tâm cha con nhà họ Chu, xoay người nói với Vân Kỳ: “Vân Kỳ, chúng ta thử đi chung quanh nhìn xem, xem còn có thể tìm được thứ gì tốt nữa không.
”
Vân Kỳ gật đầu nói: “Đương nhiên có thể.
”
Chúng tôi tìm ba ngày, tránh đi cha con của nhà họ Chu, tìm hết cả tòa địa cung này một lượt, gặp không ít quỷ, Vân Kỳ lười đi đối phó, tự mình tỏa ra một hơi thở mạnh mẽ, mấy con quỷ này lập tức tự động lui đi.
Phải biết rằng, bên trong địa ngục khắp nơi đều có quỷ mạnh, nếu muốn sinh tồn bên trong địa ngục, trừ việc thể hiện thực lực của chính mình ở bên ngoài, quan trọng hơn chính là xem xét thời thế.
Có đôi khi, chạy trốn mới là phương pháp duy nhất để bảo vệ tính mạng.
Bên trong địa cung vậy mà có không hề ít thứ tốt, đáng tiếc rất nhiều đều là bảo vật dùng trong đại hình, tỷ như đỉnh Thanh Đồng, vũ khí linh tinh, tôi thật sự hy vọng có thể có một túi Càn Khôn như trong nội dung tiểu thuyết huyền huyễn, tôi có thể thu hết cả tòa địa cung vào trong túi để mang đi.
Mà hai cha con nhà họ Chu, sau mấy cuộc khổ chiến, cũng tìm được không ít bảo vật, mắt thấy thời gian đã đến, bọn họ liền mang theo vài thứ lén lút theo đường cũ lui ra ngoài, miễn cho bị người khác hoài nghi.
Hôm nay, tôi đang tu luyện ở trong Tụ Bảo Lâu, vừa mới nuốt vào một viên nguyên đan, lại hóa giải và hấp thụ được nửa dược, Vân Kỳ trải một cái chiếu ra, rồi nằm ở trên đó, trong tay cầm một quyển thẻ tre thời Tam Quốc rồi xem say sưa.
Bỗng nhiên, chúng tôi nghe thấy một tiếng đinh tai nhức óc, tiếp theo cả địa cung đều chấn động, tro bụi trên trần nhà rơi xuống.
Vân Kỳ gập thẻ tre lại, nói: “Cửa lớn của địa cung mở ra rồi.
”
Chúng tôi vội vàng đi vào tầng thứ ba Tụ Bảo Lâu, quan sát tình cảnh bên ngoài qua cái gương kia, địa cung vừa mở, nhóm tu sĩ Hoa Quốc liền vọt tiến vào, đi đầu chính là chưởng môn của các đại môn phái, theo sau là chừng vài trăm tu sĩ, trong đó không hề ít vẫn là người quen, Trương Hoằng Thái, Diệp Vũ Lăng, Uông Lạc đều ở trong đó.
Hai người Chu Văn Mộc và Chu Nguyên Chính cũng đã ở trong đó.
Chất độc trong cơ thể Trương Hoằng Thái đã hoàn toàn bị diệt trừ, dù sao truyền thừa của phái Mao Sơn mấy trăm năm, chút chuyện ấy vẫn phải có.
Lúc trước đi vào Hàn Sơn là hơn mấy trăm người tu đạo, phỏng chừng là mấy đại môn phái và mấy đại gia tộc liên hợp lại hạn chế danh sách, mới giảm bớt còn từng này người.
Dù sao thứ bên trong địa cung cũng nhiều như vậy, ai cũng không muốn thêm người tới chia.
Những người không môn không phái, những người vô danh tập hợp lại rất nhỏ, cho dù có, thì cũng là thực lực rất mạnh.
Ở trong vòng luẩn quẩn của người tu đạo, thực lực cường đại, quyền thế cường đại, mới là đúng đạo.
Bọn họ mới vừa vào cửa, lập tức bị mấy con quỷ tập kích.
Mấy con quỷ kia đều là cấp bậc quỷ Nhiếp Thanh, đột nhiên xuất hiện, đánh mọi người trở tay không kịp, tuy rằng các vị chưởng môn và gia chủ ra tay, chém giết toàn bộ mấy con quỷ này, nhưng tổn hại phải hơn mười người, máu tươi nhất thời nhiễm đỏ cả quảng trường tiến vào địa cung, nơi nơi đều là tàn thi và thịt nát.
Tôi nghiêng đầu, không đành lòng nhìn.
Vân Kỳ thân thiết nói: “Nếu như em không muốn xem, thì đừng nhìn, tôi bày trận pháp xung quanh ở Tụ Bảo Lâu, bọn họ đều vào không được.
”
“Không.
”
Tôi nói, “Tôi muốn xem.
”
Ánh mắt tôi kiên định, tôi cũng không định ra tay, trên đời này không có bữa cơm ăn không phải trả tiền, nếu bọn họ muốn lấy được thứ gì đó trong địa cung, thì cũng phải trả cái giá đắt.
Tuy rằng bên trong địa cung có nguy hiểm lớn, nhưng nhóm tu sĩ vẫn chia nhau ra, mấy gia tộc và môn phái nhỏ, cũng không bằng lòng đi theo sau đại môn phái và đại gia tộc, thứ nhất, gặp được nguy hiểm, người ta chưa chắc đã hỗ trợ, thứ hai nếu làm như vậy thì cũng chỉ có thể nhặt được đồ thừa của người ta mà thôi.