Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 351




Trên cửa còn có một thanh khóa sắt to lớn, thế mà vẫn bị hắn ta đẩy ra.

Người phụ nữ trung niên đang giơ chân chửi đổng trong sân giật nảy mình, cao giọng nói: “Ai ai ai, Anh là ai? Đến nhà chúng tôi làm gì?”

Tư Không Uy Vũ trừng mắt nhìn bà ta một chút, bà ta cảm thấy toàn thân rét run, bị dọa đến lui về phía sau mấy bước, đặt mông ngồi trên mặt đất.

“Anh, anh là ai?” Phụ nữ trung niên sợ hãi nói, “Anh muốn làm gì?”

“Cút.” Tư Không Uy Vũ lạnh lùng nói, âm thanh không lớn nhưng ngữ điệu nghe dọa người, phụ nữ trung niên xém chút nữa bị dọa tè ra quần, vội vàng đứng lên, lảo đảo chạy về phòng mình.

Tư Không Uy Vũ đi tới trước cửa phòng, cửa sổ pha lê đã bị vỡ mấy khối, lờ mờ có thể nghe thấy tiếng khóc trầm thấp bên trong.

Khuôn mặt hắn ta trầm như nước, nhẹ nhàng gõ cửa một cái.

“Ai vậy?” Bên trong truyền tới một âm thanh mệt mỏi, “Van cầu các người, bỏ qua chúng tôi đi, ba ngày, thong thả cho chúng tôi ba ngày, chúng tôi nhất định sẽ trả tiền.”

Tư Không Uy Vũ nhíu nhíu mày, tay khẽ vỗ, khóa cửa xoạt xoạt một tiếng mở ra, đi thẳng vào trong, tôi ở đằng sau nhìn thấy hắn ta xạm mặt lại, hắn ta bị trấn áp dưới đất nhiều năm như vậy, lại thêm năm đó bị luyện thành cương thi, tính cách có biến hóa rất lớn, ngay cả chuyện nhân tình thế sự tối thiểu cũng không hiểu.

“Anh, anh là ai? Anh muốn làm gì?” Trong phòng, một người đàn ông trung niên cầm dao phay trong tay, nơm nớp lo sợ mà nhìn hắn ta, “Không được qua đây, tôi, tôi sẽ không khách khí.”

Tôi vội vàng chạy vào, giữ chặt Tư Không Uy Vũ, nói với người đàn ông trung niên kia: “Mọi người hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải đến đòi nợ.”

“Vậy các người là ai?” Người đàn ông trung niên hỏi.

Tôi nói: “Chúng tôi là đến tìm người thân.”

“Tìm người thân?” Người đàn ông trung niên nói, “Từ khi nhà chúng tôi xảy ra chuyện, tất cả thân thích đều trốn tránh chúng tôi, mọi người đến tìm ai chứ?”

Chu Nguyên Hạo đi lên phía trước, nói: “Ông có phải tên là Tư Hà Quân không?”

Người đàn ông trung niên gật đầu, Chu Nguyên Hạo nói: “Cha của ông có phải là có một người anh em đã qua đời rất sớm, lúc ấy vợ ông ta đã mang thai nhưng sau đó tái giá rời đi, về sau mất liên lạc phải không?”

Người đàn ông trung niên kinh ngạc hỏi: “Các người làm sao biết?”

Chu Nguyên Hạo chỉ chỉ Tư Không Uy Vũ: “Vị này gọi là Tư Không Uy Vũ, anh ta nhìn thấy các người phát tin tức tìm người thân trên mạng mấy năm trước, mẹ của anh ta gả đến thủ đô, tên là Trương Tú Bích.”

Người đàn ông trung niên chậm rãi rũ tay đang cầm dao phay xuống, trên dưới dò xét: “Anh.

.

.

thật sự là con trai của thím Tú Bích sao?”

Tư Không Uy Vũ trầm mặc một chút, nhẹ gật đầu.

Người đàn ông trung niên vẫn còn có chút không tin: “Anh có chứng cứ gì?”

Chu Nguyên Hạo lấy ra một tấm ảnh chụp, trên tấm ảnh có hai người, một là phụ nữ trung niên, một chính là Tư Không Uy Vũ.

Người đàn ông trung niên cầm ảnh chụp nhìn một chút, kích động nói: “Thật sự là thím Tú Bích rồi, cậu, cậu thật sự là em họ của tôi sao?”

Tôi tiến đến bên cạnh Chu Nguyên Hạo, thấp giọng hỏi: “Anh từ đâu tìm được thứ này vậy?”

Chu Nguyên Hạo nói: “Vừa rồi để em lái xe bởi vì tôi lên mạng làm ra cái này.

Mấy năm trước con gái của Tư Hà Quân từng đăng tin tìm người, còn đăng hình của Trương Tú Bích nên tôi photoshop một chút.”

Tôi nhìn ảnh chụp kia một chút, hoàn toàn nhìn không ra là photoshop, Chu Nguyên Hạo thật đúng là toàn tài mà.

Tư Hà Quân tràn đầy vẻ u sầu: “Em họ, em tới không phải lúc, hiện tại nhà chúng tôi phiền phức quấn thân, hay là em trở về đi, đừng để chúng tôi liên lụy.”

Tư Không Uy Vũ đang muốn mở miệng, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài một trận hùng hùng hổ hổ, một đám đàn ông cao to vọt vào, hung thần ác sát, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, một nhóm người như thế nếu đi trên đường, người qua đường hẳn là hoảng sợ tránh không kịp.

“Tư Hà Quân, hôm nay trong nhà ông rất náo nhiệt nha.” Một người đàn ông đầu trọc dẫn đầu nói, “Số tiền tám vạn ông mượn kia khi nào trả? Nếu lại không trả thì chúng tôi cũng chỉ có thể đem con gái bệnh tâm thần của ông đi trả nợ thay.”

Tư Hà Quân giận dữ, giơ dao phay nói: “Mày, mày dám.”

Người đàn ông đầu trọc cười lạnh một tiếng: “Lão tử có cái gì không dám.

Ông còn dám cầm dao với lão tử.” Tên kia trực tiếp đi qua, một bàn tay đánh tới trên đầu Tư Hà Quân.

Tôi ở trong lòng yên lặng thắp một ngọn nến cho người này.

“Ba.” Một tiếng xương vỡ vụn giòn vang, người đàn ông đầu trọc trực tiếp bay ra ngoài, đập vào nhóm người kia sau lưng ông ta, đụng ngã xuống đất toàn bộ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.