Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 274




Bước chân của Tư Không Uy Viễn dừng lại, trong lòng tôi mừng thầm, cho rằng hắn muốn quay lại phá bỏ huyệt đạo cho tôi, không ngờ rằng hắn lại có thể nói: “Nếu cô bị giết, tôi sẽ biến cô thành cương thi.”

Tôi thật là đen đủi.

Hắn bước nhanh ra cửa, vung tay lên, cửa lớn của miếu chùa lại vang ầm một tiếng đóng lại, xung quanh trở nên tối sầm, chỉ còn lại có một mảng tĩnh mịch.

Tôi quỳ rạp trên mặt đất, chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt.

Tôi cảm thấy trên tay hơi đau, thì thấy hóa ra là bị xoạc rách một chỗ, có lẽ là lúc vừa mới té ngã bị xoạc vào hòn đá, máu tươi chảy xuôi xuống dưới, xối đúng vào viên ngọc trai đen kia.

Thật xui xẻo, tôi thở dài.

Bỗng nhiên, viên ngọc trai nhàn nhạt phát ra tia huỳnh quang màu đen, từ trong viên ngọc trai bay ra, lơ lửng trên không trung, biến thành một dáng người mảnh mai xinh đẹp.

Cô ấy mặc một chiếc áo màu đỏ nhạt, phía dưới mặc một chiếc váy dài màu xanh lục, búi tóc đơn giản trên đầu, vòng eo nhỏ gọn, làn da trắng như tuyết, nhưng không hề yếu đuối, ngược lại còn có nét gì đó hiếm có của phụ nữ.

trong thời đại đó: tinh thần anh hùng.

Người trước mắt này, không đúng, con quỷ trước mắt, quả thực giống tôi dường như là từ một khuôn mẫu in ra.

“Bà là…… Trân Nương?” Tôi kinh ngạc hỏi.

Bà ấy lại có thể có một sợi hồn phách sống bên trong viên ngọc trai đen?

Trân Nương nhìn nhìn tôi, nói: “Cô có huyết mạch của, là hậu nhân của tôi sao?”

Tôi nói: “Lão tổ tông xin chào, tôi bị Tư Không Uy Viễn điểm huyệt, không thể thỉnh an với ngài, ngài có thể giúp tôi phá bỏ không?”

Trân Nương duỗi tay vỗ một cái trên lưng tôi, tôi lập tức cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng, có thể cử động, vội vàng đập đầu: “Cảm ơn lão tổ tông.”

Đập đầu xong, tôi lại hỏi: “Lão tổ tông, thứ cho vãn bối nói thẳng, cho dù ngài yêu Tư Không Uy Viễn, cũng không nên luyện chế hắn thành cương thi, đây là chuyện tang âm đức, sau khi chết xuống địa ngục còn phải chịu nỗi khổ địa ngục hỏa thiêu đốt, ngài tội gì vì một người đàn ông mà đặt mình vào hoàn cảnh như vậy?”

Trân Nương bất đắc dĩ thở dài, nói: “Hắn không phải do tôi luyện chế.”

Tôi hơi sửng sốt, chẳng lẽ đây là một hồi hiểu lầm?

Trân Nương nói: “Năm đó trước khi hắn bắc biên cảnh tuần tra, lúc đi qua đại đồng, bị quân đội Man tộc đánh lén.

Tôi ở kinh thành, nhận được tin hắn chết trận, nhưng tôi không cam lòng, cho nên lại bói toán một quẻ, phát hiện tuy rằng hắn hung hiểm, nhưng không chết.

Vì thế tôi rời kinh thành, đi đến phía bước, tiến vào vương đình của Man tộc.

Khi tôi tìm được hắn, tôi thà rằng hắn sớm đã chết rồi.”

Nói tới đây, trong mắt bà ấy tràn đầy thống khổ: “Hắn bị một pháp sư của người Man tộc luyện chế thành cương thi.

Hơn nữa là dùng bí pháp sống sờ sờ luyện chế mà thành, quá trình luyện chế vô cùng đáng sợ đau đớn, lúc ấy có tổng cộng sáu quan quân bị bắt giữ, người có thể chống đỡ đến cuối cùng trở thành cương thi, chỉ có mình Thiếu Trạch.

Trong tay hắn vẫn luôn cầm túi tiền tôi đưa cho hắn, túi tiền là mái tóc tôi cắt từ trên đầu xuống, chúng tôi đã ước định, phải kết tóc phu thê.

Hắn có thể chống được đến cuối cùng, chính là bởi vì đã đồng ý với tôi, phải về với tôi bên nhau lâu dài.”

Nói tới đây, cuối cùng bà ấy không chống đỡ được, cúi đầu khóc rống lên, tim tôi co rút đau đớn một hồi, không ngờ rằng lão tổ tông và Tư Không Uy Viễn đều là người số khổ.

Khóc trong chốc lát, cảm xúc của Trân Nương ổn định một ít, lau đi nước mắt trên má, ánh mắt lộ ra vài phần oán hận và phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Người Man tộc dùng hắn để đối phó với đại minh tôi, còn dùng bí pháp thay đổi ký ức của hắn, khiến hắn cho rằng mình bị đại đồng tướng quân hãm hại, còn khiến hắn cho rằng, là tôi luyện chế hắn thành cương thi.”

Tôi hít một hơi, Trân Nương là tình yêu suốt đời của Tư Không Uy Viễn, lại có thể khiến hắn nghĩ Trân Nương dùng phương pháp tàn nhẫn như vậy luyện hắn thành cương thi, có thể nghĩ, trong lòng Tư Không Uy Viễn đau đớn cỡ nào, hận sâu cỡ nào, và nỗi oán hận mãnh liệt này, có thể khiến cho thực lực của hắn tiến bộ vượt bậc.

Người Man tộc thật là tàn nhẫn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.