Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 239




Lý Thành Quan biết Hoa Sơn nhất định sẽ bị Mai Sơn ra quân hỏi tội, cúi đầu nói: “Chuyện này thật sự là do chúng tôi sơ sẩy.

Thật sự là Hoa Quốc trong vòng mấy năm nay, nơi nơi đều đang xây dựng rầm rộ, người của các quốc gia đều có thể tới đây đầu tư, chính phủ còn ủng hộ mạnh mẽ, cho nên chúng tôi mới sơ sót.”

Trương Xương Thành hừ lạnh một tiếng, Lý Thành Quan chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, cơ thể hơi lung lay, thiếu chút nữa đứng không vững.

“Hoằng Thái là đệ tử tôi tâm đắc nhất, cũng là người được đề cử làm chưởng môn tiếp theo của phái Mai Sơn tôi, nếu cậu ta xảy ra chuyện gì, tôi sẽ đến Hoa Sơn các người, yêu cầu lão Lý cho một lời giải thích.”

Lời còn chưa dứt, thì nghe thấy âm thanh điếc tai như chuông lớn truyền đến: “Lão Trương, đã lâu không gặp, tính tình của ông vẫn xấu như vậy sao.”

Mọi người lại đồng thời hành lễ lần nữa: “Lý chưởng môn.”

Khác với chiếc siêu xe của Trương Xương Thành, Lý chưởng môn lại đạp xe đạp đến.

Ông ta nhìn qua cũng chỉ năm mươi sáu mươi tuổi, mặc áo đạo sĩ màu xám, đạp một chiếc xe đạp cũ nát, dáng vẻ nhàn nhã ung dung.

Tuy rằng tốc độ ông ta đạp xe cũng không nhanh, nhưng chiếc xe đạp này lại chạy cực kỳ nhanh, trong nháy mắt đã đi đến trước mặt mọi người.

Lý chưởng môn hơi béo, lúc nào cũng nở nụ cười, có vẻ rất hòa nhã dễ gần.

Ông ta nhảy từ trên xe đạp xuống, vẫy vẫy tay với mọi người: “Miễn lễ miễn lễ.”

Trương Xương Thành lạnh lùng nói: “Lão Lý, không phải ông đang bế quan sao, sao lại cũng tới?”

“Ha ha, Lão Trương, nếu như tôi không tới, chẳng phải sẽ không nghe thấy ông nói xằng nói bậy sau lưng tôi sao?” Lý chưởng môn cười nói, “Huống chi trong số các người trẻ tuổi tài tuấn xảy ra chuyện lần này, không có người của Hoa Sơn tôi, nếu như tôi không tới, anh hùng của thiên hạ đều sẽ nói Hoa Sơn chúng tôi việc gì không liên quan đến mình thì đặt nó qua một bên, mặc kệ nó.”

Trương Xương Thành nói: “Ông không nói tôi cũng muốn hỏi ông, liên hoan thưởng trà những năm qua, Hoa Sơn các người ít nhất cũng phải vơ vét hai danh ngạch, năm nay chỉ có một, người nọ còn tạm thời có việc không đi, Lão Lý, hôm nay nếu như ông không cho mọi người một lời giải thích, đừng nói là Mai Sơn tôi, chính là anh hùng thiên hạ, đều sẽ không chịu để yên.”

Lý chưởng môn trừng mắt: “Lão Trương ông nói rõ ràng cho tôi, ý của ông là gì? Ông muốn nói Hoa Sơn chúng tôi cấu kết với quỷ tử của Nhật Quốc, tàn sát thanh niên tài tuấn của Hoa Quốc? Tôi nói cho ông, cơm có thể ăn bậy lời nói không thể nói bậy, danh dự của Hoa Sơn tôi nhiều năm như vậy, cũng không thể hủy trong cái mồm của ông.”

Mọi người đều không biết nói gì, quan hệ của Hoa Sơn và Lãm Sơn tương đối gần, tất nhiên không đối phó với Mai Sơn, đến cả chưởng môn của hai phái gặp mặt đều phải cấu xé, huống chi là người cấp dưới.

Chu Văn Mộc bước ra nói: “Hai vị chưởng môn, con cháu của chúng ta ở bên trong chưa biết sống chết ra sao, hiện tại không phải lúc truy cứu trách nhiệm của ai, cứu người quan trọng.”

Hai vị chưởng môn liếc nhau, Lý chưởng môn nói: “Thằng nhóc, cậu cũng không cần lo lắng, lão phu đã tự mình xem xét, lúc linh hồn của những đứa trẻ đó bị tám vân khóa hồn trấn giam giữ bên ngoài cơ thể, có người ra tay, cứu toàn bộ linh hồn của bọn họ.

Chỉ có điều…..”

Ông ta ngừng lại, mọi người lập tức trở nên căng thẳng, Lý chưởng môn thở dài, nói: “Nếu tôi đoán không sai, người ra tay cứu người, đã đưa linh hồn của những đứa trẻ đó tôi thế giới ý thức của cô ấy.

Đây là một loại bảo vệ, nhưng những con cẩu quỷ tử X của Nhật Quốc quỷ tử lại ra tay lần nữa, bọn họ thao túng càng nhiều quỷ hồn xâm nhập vào thế giới ý thức của người nọ, tiếp tục đuổi giết hồn phách của bọn nhỏ trong thế giới ý thức.

Hiện giờ…… haizz.”

Tiếng thở dài của ông ta khiến cho rất nhiều người sởn cả da gà.

Trong đó một người phụ nữ bước lên khóc ròng nói: “Lý chưởng môn, Thiên Thiên nhà tôi mới hai mươi tuổi, thiên phú con bé tốt, là hy vọng của hai vợ chồng chúng tôi, cầu xin ngài, cứu giúp bọn nó đi.”

Nói xong, hai chân bà ta mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống.

Lý chưởng môn vội vàng xua tay: “Bà Ngô, mau đứng lên mau đứng lên.

Tôi chưa nói không cứu mà.”

Chồng của người phụ nữ tiến lên đây, đỡ bà ta dậy, ăn nói khép nép: “Lý chưởng môn, ngài có cách nào không? Chỉ cần có thể cứu Thiên Thiên, bảo vợ chồng chúng tôi làm cái gì đều được.”

Chú hai Diệp cũng hỏi: “Trước tiên phải phá hủy trận pháp sao?”

“Không được, trận pháp tạm thời không thể phá.

Thế giới ý thức rất yếu ớt, một khi phá trận, tất cả linh năng xuất hiện rất có thể sẽ làm sụp đổ thế giới ý thức của người thần bí đó, đến lúc đó, ai cũng không sống được.” Lý Thành Quan giải thích nói, “Bởi vậy, phái Hoa Sơn chúng tôi mới không phá trận trước.”

Lý chưởng môn gật đầu nói: “Kế sách cho đến hiện tại, chỉ có thể để tôi tiến vào bên trong thế giới ý thức, nghĩ cách diệt trừ những quỷ hồn Nhật Quốc đó, nghĩ cách cứu bọn họ ra.”

Chu Văn Mộc khẽ nhíu mày: “Lý chưởng môn, theo như tôi được biết, xông vào thế giới ý thức của người khác, cũng rất dễ dàng làm sụp đổ thế giới ý thức.”

“Không sao.” Lý chưởng môn xua tay nói, “Tôi mang theo một thứ tới.”

Nói rồi, ông ta lấy một chiếc gương đồng từ trong ngực ra.

Chiếc gương đồng kia chỉ to bằng hai bàn tay, cũng không biết là đồ của niên đại nào, nhưng được đánh bóng sáng loáng, giữ gìn cẩn thận.

Mặt sau của gương đồng, đúc nhật nguyệt thiên địa, núi sông vạn vật, dường như toàn bộ thế giới đều ở trong đó.

“Đây là……” Chu Văn Mộc kinh ngạc nói, “Hoa Sơn chí bảo- gương càn khôn nhật nguyệt!”

Theo truyền thuyết, vào thời Khai Nguyên của nhà Đường, trong nhà một vị quan lớn nào đó trong thành Trường An có một cái giếng, ngày nọ trong giếng có một tia sáng phát ra, quan lớn nghi ngờ dưới giếng có bảo vật, liền sai nô bộc của nhà mình xuống giếng tìm kho báu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.