Tên đeo kính gọng vàng ngẩng đầu lên nhìn, mọi người ở phía dưới đều đã dựng lều, có vẻ như đã bực bội lâu lắm rồi, hắn ta thả cô gái xuống và nói: “Muốn chơi thì qua bên đó chơi đi.”
Sóc vui mừng: “Cô ấy là do tôi bắt được, để tôi trước.” Nói xong, hắn túm lấy tóc của cô gái và lôi cô ra phía sau đống đá, cũng mặc cho cô gái khóc lóc van xin.
Hắn cởi quần áo từ đầu đến chân sau đó vất sang một bên.
Sau đó vang lên phía sau đống đá là tiếng hét thảm thiết của cô gái và tiếng rên rỉ của gã đàn ông kia, những tên cướp khác đều cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, không kìm được mà nuốt nước miếng ừng ực.
Đột nhiên, phía sau tảng đá không có tiếng động gì nữa, một tên cướp cười và nói: “Sóc, chưa gì mà anh đã hạ vũ khí sớm vậy sao?”
Những tên cướp xung quanh cùng đột nhiên cười ồ lên.
Tên cướp vừa lên tiếng vừa cười và đi về phía đống đá, nhưng chỉ còn nhìn thấy Sóc đang nằm bất động trên mặt đất, không thấy cô gái kia đâu nữa.
Hắn ta bước đến và kéo dậy và lật người Sóc lại, và hắn ta ngồi bệt xuống đất rồi hét lên sợ hãi.
Tên Sóc lúc này đã trở thành một cái xác khô!
Sau đó, phân thân của tướng quân Kim Giáp cũng đã bị bóp chết.
Tôi âm thầm cảm thấy kinh ngạc, cô gái đó vốn không phải là một cô thôn nữ gì cả, mà cô ta là một con ma!
Chiếc tủ đó là đồ vật từ thời xuân thu chiến quốc, lẽ nào con ma nữ đó đã hơn ba nghìn năm tuổi sao?
Vậy con ma nữ đó đã đạt đến đẳng cấp nào rồi?
Không, không đúng, thực lực của cô ta không hề mạnh như vậy, cùng lắm cũng chỉ là một con lệ quỷ cao cấp mà thôi.
Tôi có chút lúng túng.
Mấy người quân nhân đó cũng đi vào, tôi có nên nhắc nhở họ để họ tránh việc cũng trở thành đồ ăn cho ma nữ không?
Nhưng tôi phải thích thế nào với họ về thân phận của tôi?
Thật là phiền não.
Tôi đặt lên người họ phân thân của tướng quân Kim Giáp, lúc này họ cũng đã tiếp cận được khoảng không rộng ở bên dưới hang động.
Họ xếp hàng, giương súng và lao vào hang động, nhưng thứ họ nhìn thấy chỉ toàn là xác chết.
Tất cả đều là xác khô!
Tôi hít một hơi thật sâu, chỉ trong vài phút ngắn ngủi như vậy mà cả sau tên cướp đều đã bị ma nữ hút sạch tinh khí?
Con ma nữ này thật là lợi hại quá đi.
“Đại đội trưởng.” Một binh sĩ thấp giọng nói, Kim Hổ và một nhóm bảy người nữa đều đang ở đó.
Người được gọi là đại đội trưởng đó cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi, nước da ngăm rám nắng, đôi lông mày khiến người nhìn cảm nhận được sự oai hùng.
Anh chau mày, nhìn những xác chết trên mặt đất, sau đó lại nhìn chiếc tủ và sợi dây xích bị cắt đứt mắt xích: “Ở đây có gì đó cổ quái, chúng ta mau chóng đem đồ đi.”
“Vâng.” Bốn binh sĩ đến phía trước chiếc tủ bằng đồng thau, không ai mở tủ ra, nhưng mỗi người một tay nhấc chiếc tủ lên.
Đột nhiên, một trong số những binh sĩ đang nâng chiếc tủ lên phát ra một tiếng rên rỉ, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được máu tươi thịt sống đang rơi tóp tép xuống đất, chớp mắt anh ta đã trở thành một cái xác khô.
Tiểu Lý! Ba người còn lại sắc mặt liền thay đổi, chiếc tủ cũng bị nghiêng theo lúc Tiểu Lý ngã xuống, sau đó một binh sĩ khác cũng phát ra tiếng rên rỉ giống vậy, và cũng biến thành một cái xác khô.
Đại đội trưởng nhìn vậy liền hét lớn: “Quay về hết cho tôi!”
Sau khi hét lên, anh ta muốn lao vào cứu người, tôi nhìn thấy có gì đó không đúng liền lập tức lao đến, ôm lấy eo anh ta và hét lớn: “Không được đi, anh không cứu nổi bọn họ đâu!”
Tôi vừa nói xong, hai binh sĩ còn lại liền phát ra tiếng rên rỉ, cả người mềm nhũn, lập tức biến thành xác khô.
Đại đội trưởng hai mắt đỏ sọc, đột ngột quay người lại, dùng súng dí vào trán tôi: “Tôi giết cô!”
Bị dí súng vào đầu, cho dù có là đồ giả thì tôi cũng phải rùng mình một cái, sau đó định thần lại, cao giọng nói: “Anh không cứu được bọn họ, có xông lên cũng chỉ là tự tìm đường chết! Nếu như anh chết rồi, những người còn lại ai sẽ lãnh đạo họ?”
Đại đội trưởng cắn chặt răng, trừng mắt nhìn tôi một hồi lâu, sau đó mới định thần lại, nhưng vẫn chưa hạ súng xuống: “Cô là ai?”
Tôi nhìn xác chết của mấy tên cướp trên mặt đất và nói: “Tôi đi theo bọn họ tới đây, Tối hôm qua tôi và bọn họ ở cùng một nhà nghỉ, nghe bọn họ nói trong núi có kho báu, tôi tò mò rốt cuộc kho báu là gì nên mới đi theo đến đây.”
Đại đội trưởng ngạc nhiên: “Cô vì kho báu nên mới đến đây sao?”
Tôi vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh ta, nhìn vào chiếc tủ bằng đồng thau và nói: “Tôi vốn nghĩ rằng thứ gọi là kho báu nhất định sẽ là vàng bạc châu báu được người xưa để lại, hoặc cũng là những bức thư họa cổ, không ngờ lại là một thứ nham hiểm và tà ma như vậy.
Sớm biết thế này thì tôi đã không đến đây.”
Chu Nguyên Hạo đã từng dạy tôi, nói dối không hoàn toàn phải nói dối, nhưng cũng không thể hoàn toàn nói sự thật, thật giả lẫn lộn mới khiến cho người ta tin tưởng và nghe theo.
Đại đội trưởng chau mày: “Cô biết thứ này là gì không?”
“Không biết, nhưng tôi có thể cảm nhận được.” Tôi lùi về sau mấy bước và nói: “Những thứ ở trong chiếc tủ này rất gian ác, nhưng cũng rất mạnh, mấy người chúng ta vốn dĩ không phải là đối thủ của nó.”
Đại đội trưởng nhìn chằm chằm tôi và hỏi: “Rốt cuộc cô là ai?”
Tôi cười và nói: “Tôi là một đạo sĩ gà mờ, đi theo các vị trưởng bối trong nhà nên cũng học được một vài đạo thuật, cũng biết chút ít để tự bảo vệ được bản thân.”
Đại đội trưởng nhìn chằm chằm tôi rất lâu, nói: “Nếu đã đến đây rồi thì chúng ta cũng coi như đang đứng chung trên một chiếc thuyền, cô có muốn hợp tác không?”
“Hợp tác thế nào?” Tôi hỏi.
Đại đội trưởng nói: “Cô giúp chúng tôi giữ được chiếc tủ kia, để cho chúng tôi an toàn quay về, quân đội sẽ báo thù cho cô.”
“Các anh có thể cho tôi được điều gì?” Tôi cười và hỏi.
Anh ta im lặng một lúc lâu rồi nói: “Không phải cô muốn vàng bạc châu báu hay sao? Chúng tôi có thể đưa tiền cho cô.”
Tôi giả bộ như một kẻ tham của: “Bao nhiêu?”
“Hai tỷ đồng, thế nào?”
Hai tỷ đồng? Tuy số tiền tiết kiệm của tôi còn nhiều hơn cả con số này, nhưng đối với một người nghèo sống khổ sở hơn hai mươi năm nay mà nói, con số này có sức hút vô cùng lớn, tôi không kìm được nuốt nước miếng.
“Các anh thật sự đồng ý đưa ra hai tỷ đồng sao?” Tôi hỏi.
“Đương nhiên.” Đại đội trưởng gật đầu.
Tôi giơ điện thoại đang cầm trong tay ra: “Tôi phải ghi âm lại mới được, anh đừng hòng lừa được tôi.”
Tôi càng thể hiện mình tham của, anh ta càng yên tâm hơn.
Con người có khuyết điểm không đáng sợ, đáng sợ là không có khuyết điểm.
Người có khuyết điểm chỉ cần bạn nắm được điểm yếu của họ, bạn có thể khiến người ta cam tâm tình nguyện làm việc cho bạn.
Trong lòng anh ta, tôi đương nhiên đã được gắn mác là một kẻ tham của.
“Cứ như vật nhé.” Ánh mắt tôi đầy sự hưng phấn.
Ánh mắt của đại đội trưởng cũng vô cùng đắc ý, tôi cũng đắc ý trong lòng, không ngờ một người lọc lõi như anh mà lại bị tôi lừa như vậy.
Đúng lúc này, một tên cấp dưới của anh ta đột nhiên lên tiếng: “Đại đội trưởng, ở đây có một bao vải bố, trong đó hình như có người còn sống?”
Chúng tôi nhìn qua bên đó, quả nhiên trong hang động có một bao vải bố, bên trong hình như có người đang loay hoay.
Đại đội trưởng nói: “Mở ra xem sao.”
Một binh sĩ trẻ tuổi đưa tay tháo nút gỡ dây buộc miệng bao vải, anh ta túm tay binh sĩ đó và nghiêm túc nói: “Cẩn thận đấy.”
Binh sĩ đó đột nhiên trở nên căng thẳng, tay run run đưa ra, gỡ nút buộc mấy lần không được, đại đội trưởng đẩy anh ta ra: “Nhìn cậu chẳng có tiền đồ gì cả, tránh ra để tôi.”
Nói xong, sau hai lần gỡ là nút buộc được tháo ra, miệng bao vải bố được tháo ra, để lộ ra bên trong là một gương mặt sợ hãi, phờ phạc nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp.
Tất cả mọi người đều đứng ngây ra.
Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp, mặc một chiếc áo sơ mi hoa xộc xệch và một chiếc quần vải thô, đầu tóc bù xù như vừa từ bước ra từ một ổ rơm rạ, trên mặt và cánh tay có rất nhiều vết lấm lem, trông rất nhếch nhác.
Nhưng những điều này cũng không thể che giấu được cho khuôn mặt xinh đẹp của cô gái.
Nhìn thấy cô ấy tôi mới hiểu ra thế nào là dù lấm lem nhếch nhác nhưng cũng không che đi được vẻ bề ngoài xinh đẹp.
Tôi bây giờ cũng được coi là có chút nhan sắc, nhưng so với cô ấy thì cũng chỉ coi là tạm được.
Những binh sĩ đang đứng xung quanh đều khoảng tầm hai mươi tuổi, trước giờ chưa từng gặp phụ nữ, bây giờ lại được nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy nên ai nấy đều như người mất hồn.
Đại đội trưởng đột nhiên phản ứng lại, hỏi han đầy cảnh giác: “Cô là ai?”
Cô gái vừa khóc vừa nói: “Tôi là nông dân của làng ở dưới núi, ba tôi là một thầy lang, ông bảo tôi lên núi để hái ít thuốc về, nhưng ai biết được tôi vừa lên núi chưa được bao lâu thì gặp phải bọn người xấu, bọn họ trói tôi ở đây và nói muốn đem tôi ra ăn mừng.
Tôi, tôi rất sợ hãi.”
Đại đội trưởng nhìn cô gái khóc như mưa liền có chút mềm lòng, nhẹ nhàng thở dài một cái và nói với cô ấy: “Cô không cần phải sợ, chúng tôi là quân nhân, chúng tôi sẽ không làm hại cô đâu.”
Cô gái lau nước mắt và nói: “Đám người xấu kia thì sao?”
Đại đội trưởng cười: “Cô là phụ nữ, không nên để ý những chuyện đó làm gì, tránh sau này gặp ác mộng.”
Cô gái ngoan ngoãn gật đầu và hỏi: “Cho hỏi các anh khi nào thì đưa tôi về nhà?”
“Yên tâm.” Đại đội trưởng tiếp tục nói: “Chúng tôi sẽ nghĩ cách đưa cô về nhà.
Trần Thành, cậu đưa cô ấy ra ngoài trước đi, trong này nguy hiểm lắm.”