Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 171: Kho Báu Ẩn Sâu Trong Núi




“Bà chủ, bà hiểu nhầm rồi, không phải tôi làm vỡ chậu hoa.” Tôi miễn cưỡng nở một nụ cười: “Là do vị khách ở phòng số 204 làm vỡ, tôi vừa nhìn thấy họ vội vã rời đi, hành lý cũng đem theo hết rồi, họ vẫn chưa thanh toán tiền phòng sao? Họ định quỵt tiền phòng hay sao, bà chủ, bà mau chóng bắt họ lại đi.”

Bà chủ cười mỉm và nói: “Bọn họ toàn là đàn ông cao to lực lưỡng, còn tôi chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, sao tôi có thể bắt được họ chứ? Nhưng cô thì khác, cô là một cô gái xinh đẹp và không yếu đuối như tôi, cô nói xem, tôi không tìm cô thì tìm ai?”

Nói xong, bà ta rút một con dao dính đầy máu tươi từ dưới lớp váy dày, vẻ mặt điên cuồng nhìn con dao dính đầy máu và nói: “Nếu như đã làm vỡ chậu hoa của tôi thì phải đền cho tôi một chậu khác.

Tôi ghét nhất là nhìn thấy những cô gái xinh đẹp, các cô là đám hồ ly tinh chuyên đi câu dẫn đàn ông, dùng thứ này để bón phân cho hoa thì còn gì bằng.”

Nói xong, bà ta hét lớn lên một tiếng, sau đó ném con dao về phía đầu tôi.

Đột nhiên, con dao dừng lại giữa không trung, tay của bà ta dường như bị một vật gì đó giữ lại, cho dù bà ta có dùng sức thế nào cũng không cử động được.

Hình dáng của Chu Nguyên Hạo từ từ hiện ra phía sau lưng bà ta, nói với tôi một cách đầy bất mãn: “Phí lời với con quỷ giết người này làm gì, để tướng quân Kim Giáp tiêu diệt bà ta đi.”

Bà chủ kinh ngạc sợ hãi nhìn anh: “Cậu, cậu là người hay là ma?”

Chu Nguyên Hạo vốn không hề để ý đến bà ta, dùng lực tay bóp vỡ xương cổ tay bà ta, sau đó vứt xuống sàn, mặc cho bà ta la hét thảm thiết.

Bà ta muốn đứng dậy, nhưng lại bị anh ấy đá vỡ mắt cá chân nên lại ngã xuống lần nữa.

Tôi nói: “Chúng ta có nên báo cảnh sát không?”

Chu Nguyên Hạo trầm ngâm suy nghĩ: “Đi tìm một sợi dây trói cô ấy lại.”

Tôi vội vàng làm theo, Chu Nguyên Hạo kéo bà ta xuống lầu, nhà nghỉ này còn có một tầng hầm nữa, tôi mở cửa tầng hầm, một mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi, tôi liền lập tức bịt mũi lại, tránh việc nôn ra hết toàn bộ bữa tối vừa ăn.

Chúng tôi dùng điện thoại trong nhà nghỉ để gọi cho cảnh sát, sau đó vội vã rời đi, chưa đầy mười phút sau xe cảnh sát đã đến, chúng tôi trốn ở một nhà nghỉ khác đối diện, nhìn thấy cảnh sát đi vào, chưa đầy năm phút sau họ đã phải chạy ra ngoài, có người còn tựa vào tường suýt nôn mửa.

Rất nhanh sau đó, khách sạn được bao vây bởi rất nhiều cảnh sát, những đai cảnh báo màu vàng đã được kéo ra.

Họ tìm thấy hơn chục bộ xương người ở dưới tầng hầm, trong tất cả các chậu hoa ở nhà nghỉ đều có một cái đầu người, số người chết ước tính phải đến ba mươi người.

Bà chủ khách sạn lại phát rồ và giết rất nhiều người, khiến cho tất cả mọi người đều kinh sợ.

Chúng tôi có nghe ngóng được một vài câu chuyện về bà chủ, nghe nói bà ta là người nước ngoài, sáu năm trước lưu lạc đến trấn Thanh Đông này và làm việc chính tại nhà nghỉ này, sau đó được ông chủ góa vợ để mắt đến, và hai người họ đã kết hôn.

Nhưng sau khi kết hôn không lâu, ông chủ nhà nghỉ bị bệnh qua đời.

Ông ta vừa chết được ba ngày, một người phụ nữ xinh đẹp dẫn theo một đứa trẻ đến, nói đó là con của ông chủ và yêu cầu được thừa kế tài sản của ông ta.

Bà chủ đã cãi nhau một trận với cô ta và đuổi hai mẹ con cô ta đi.

Từ đó về sau, không ai thấy hai mẹ con cô ta đâu nữa.

Bà chủ kế thừa việc kinh doanh nhà nghỉ này cũng đã nhiều năm, bà ta đã giết bao nhiêu người hàng xóm láng giềng cũng không biết.

Trong số những thi thể được tìm thấy ở dưới tầng hầm, có một thi thể là của ông chủ, một phần cơ thể đã bị phân hủy sau khi chết.

Còn có cả bộ xương của hai mẹ con kia nữa, đứa bé mới chỉ bốn năm tuổi, cả hai đều bị tra tấn giày vò đến chết, nên thi thể có rất nhiều vết tích đáng sợ.

Sau đó phía cảnh sát đã điều tra ra, trước đây khi bà chủ ở những tỉnh ngoài, bà cũng đã từng giết không ít người, khi lên mạng tra cứu thông tin, bà ta chính là tội phạm truy nã được treo thưởng hạng A.

Nhà nghỉ đó ồn ào suốt cả một đêm.

Sau bao nhiêu chuyện đã qua, cuối cùng tôi cũng được ngủ một giấc ngon lành đến tận tám giờ sáng hôm sau mới tỉnh giấc, cảm thấy vô cùng hạnh phúc và thoải mái.

Chúng tôi đã thanh toán tiền phòng, đỗ chiếc xe van ở trong bãi đỗ xe của nhà nghỉ, lưng đeo ba lô và đi vào trong núi.

Đường núi rất hiểm trở, xe cộ không thể vào được.

Tôi và Chu Nguyên Hạo nói chuyện về kho báu và những tên cướp hung tợn, nhưng anh ấy đã đến thời khắc đột phá quan trọng, nên không có bất kỳ hứng thú nào với kho báu cả.

Trong rừng núi, linh khí đậm đặc hơn rất nhiều so với ở thành phố, chẳng trách lại có nhiều tu đạo thà giam mình ở trong núi tám đến mười năm, chứ nhất quyết không ở thành phố vài ngày.

Cơ thể tôi cũng đã khỏe mạnh hơn rất nhiều, nhưng phải đi những con đường dốc thế này thì cũng có chút hơi miễn cưỡng.

Chu Nguyên Hạo chê tôi đi chậm, vì thế nên anh ấy đã kéo tôi lại gần, ôm ngang người tôi rồi đi tạt ngang núi.

Tôi vui đến mức không kìm được, ôm lấy cổ anh ấy, dựa đầu vào ngực anh ấy.

Tôi cảm nhận được hơi lạnh của cơ thể anh, không biết vì sao mà tôi đã dần dần thích sự lạnh lẽo này, nói không chừng đến lúc anh ấy sống lại, tôi lại thấy không quen.

Đột nhiên, anh ấy dừng bước, nhẹ nhàng lùi lại trốn sau mấy thân cây to.

“Sao thế?” Tôi thì thầm vào tai anh.

“Em nhìn xem.” Anh hướng cằm ra phía bên ngoài, tôi bám người vào thân cây và nhìn về phía ngoài, cách đó khoảng một trăm mét chính là những tên cướp hung tợn, bọn họ đi rất nhanh, không lâu sau đã biến mất vào trong rừng sâu.

Chu Nguyên Hạo trốn tránh mấy tên đó và đi bộ lên núi mất gần hai tiếng, chúng tôi chui vào một hang núi, trong hang rất tối, đường đi cũng rất xấu, chúng tôi đi thêm hơn một tiếng nữa, đột nhiên trước mắt sáng bừng lên.

Tôi đi ra ngoài xem đó là gì.

Hóa ra đó là một thung lũng, trong thung lũng có rất nhiều loài hoa mà chúng tôi không biết tên đang đua nở, đủ các màu sắc rực rỡ, nhìn giống như lạc vào chốn tiên cảnh vậy.

Chu Nguyên Hạo nói với tôi: “Vài năm trước lúc tôi còn sống, tôi đã từng đuổi theo một con ma trăm mắt và vô tình phát hiện ra nơi này, Khu vực này không có đường, rừng rậm giống như một mê cung.

Bên trong hành động đó cũng có một mê cung thiên nhiên, nếu không có bản đồ thì sẽ không thể sống sót đi ra được.

Đột phá ở nơi này là an toàn nhất.”

Tôi gật đầu, tháo chiếc lều đang đeo trên lưng xuống, dựng cho anh một căn lều giản dị.

Anh đột nhiên kéo tôi lại, đặt lên trán tôi một nụ hôn và nói: “Tiểu Lăng, em hãy chờ tin tốt của tôi nhé.”

Mặt tôi hơi đỏ, giống như một cô dâu nhỏ thẹn thùng: “Vậy anh phải nhanh lên chút đi, tôi không giỏi nhẫn nại đâu.”

Chu Nguyên Hạo cười, cởi sạch toàn bộ quần áo đang mặc trên người, để lộ ra cơ bụng và bộ ngực cường tráng, hai bên rãnh đùi hoàn hảo, phía dưới rãnh đùi khiến tôi phải lấy tay che mặt.

Trời ơi, thật là “vũ khí giết người” mà!

Thế này xem ra tôi đành “Thân biết nguy cơ, nhưng không từ chối được.”

Nghĩ đến đây, tôi lại không kìm được lấy tay che mặt, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

Anh ấy nhìn tôi cười, đi vào trong lều, lấy từ trong túi ra một viên dạ minh châu, oán khí trong này là do những thứ cổ xưa tụ lại, cũng không biết ai là người đã tạo thêm cho nó một lớp vỏ ngoài đặc biệt, khiến cho nó trông rất giống viên dạ minh châu trong huyền thoại.

Vẻ mặt Chu Nguyên Hạo đầy nghiêm túc, đặt viên dạ minh châu vào giữa lòng bàn tay, nắm hai tay lại, sau đó dùng lực ấn mạnh làm cho lớp vỏ ngoài đặc biệt đó vỡ ra, anh lập tức dùng linh khí để bao bọc giữ lấy oán khí, bắt đầu rút oán khí từng chút một từ bên trong.

Oán khí hóa thành một sợi tơ nhỏ mảnh, chạy dọc theo linh khí của cơ thể anh ấy, cả cơ thể anh ấy bắt đầu được bao quanh bởi một quầng sáng mờ mờ.

Chu Nguyên Hạo thở phào nhẹ nhõm, tận hưởng sự thoải mái mà những oán khí đó mang đến, sau đó dùng chính linh khí nội lực của mình để chuyển hóa oán khí thành linh khí cho chính bản thân mình sử dụng.

Việc chuyển hóa oán khí thực chất là rút lấy chất lỏng của oán khí, sau đó uống nó, có sự khác nhau về bản chất, sau này vốn dĩ cũng là tìm đến cái chết, hơn nữa cách này tuy có thể thành công, nhưng cũng vô cùng mạo hiểm.

Oán khí ngày càng được rút nhiều hơn, vẻ mặt thoải mái của Chu Nguyên Hạo biến mất, thay vào đó là vẻ mặt đau khổ, oán khí như một lưỡi dao trượt dọc theo cơ thể của anh, cảm giác đó giống như cảm giác bị tra tấn trong truyền thuyết, cả cơ thể anh ấy như bị cắt thành trăm mảnh.

Cảm giác đau đớn này không phải cảm giác mà người bình thường có thể chịu đựng được.

Trong sách ghi chép của bà có gì, trước kia có không ít người đau đến mức chết đi sống lại, cũng có người không chịu được cảm giác đau đớn, tinh thần suy sụp, đầu óc điên loạn, phát điên rồi chết.

Tuy rằng nguy hiểm nhưng cơ hội đi kèm với đó cũng rất lớn, cho nên có rất nhiều người dù có chết đi sống lại cũng phải tiếp tục, họ muốn dùng oán khí để nâng cao đẳng cấp của mình.

Tôi có chút nghi ngờ, lúc đó trán tôi đã tiếp nhận oán khí, nhưng sau đó tôi cũng không cảm thấy đau nhiều.

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Tôi sờ tay lên trán mình, từ trước đến nay nó là nỗi lo của tôi, bây giờ xem ra nó lại có lợi cho tôi, nhưng cũng không ai biết sau này nó có gây hại cho tôi hay không.

Tôi thở dài một tiếng, ngồi xuống dưới gốc của một cái cây lớn, nhìn về căn lều phía xa xa, sau đó lấy điện thoại ra.

Ở trong rừng sâu núi thẳm này đương nhiên không có tín hiệu điện thoại, chỉ có thể xem được mấy bộ phim Hàn Quốc đã tải về máy trước đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.