Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 161: Quỷ Không Đầu




Những người còn lại cũng lần lượt chết đi, có người muốn chạy trốn thì chết càng thảm hơn, đến cuối cùng sống sót chỉ còn có ba người.

Cho dù là ba người này, tất cả cũng đều là vật phẩm thất bại, tuy thực lực của bọn họ trở nên rất mạnh, nhưng bọn họ chỉ có ba năm tuổi thọ, sau ba năm, thân thể người sống không cách nào chịu đựng được oán khí trong cơ thể, cơ thể cũng sẽ nổ tung mà chết.

Trong ba năm qua, công ty đã phân công cho họ một nhiệm vụ để bọn họ đi ám sát, trong ba năm, ít nhất hàng chục người đã chết dưới bàn tay của họ.

Mà phòng thí nghiệm, được xây dựng ở giữa núi sâu, các nhà nghiên cứu bên trong từ đầu đến cuối đều đeo khẩu trang màu trắng, mặc áo khoác trắng, chỉ có số, không có tên, anh ta ngay cả mặt bọn họ cũng chưa từng thấy qua.

Cho đến sáu tháng trước, anh ta đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, trở về phòng thí nghiệm, nhưng phát hiện phòng thí nghiệm đã bị phá hủy và toàn bộ ngọn núi cũng đã sụp đổ.

Trong lòng anh ta mừng rỡ, phòng thí nghiệm sụp đổ, anh ta tự nhiên sẽ thoát khỏi sự khống chế của công ty, trốn thoát ra ngoài, ban đầu còn không dám gặp mặt em trai, trốn hai ba tháng, thấy công ty không truy kích anh ta, vì vậy mới dám trở về nhà.

Vừa lúc đó lão đại của Báo Đen Lâm Thương đã chết, thế lực dưới Hà Thành như rắn mất đầu, loạn thành một đoàn, anh ta dựa vào thực lực của mình, tập kết một ít thành viên của tổ chức, trở thành lão đại của một nhóm này.

Tuy nhiên, trong nửa tháng qua, âm binh bắt đầu xuất hiện trong Hà Thành, anh ta biết rằng ngày tháng tốt đẹp của mình sắp tới lúc kết thúc rồi.

Chu Nguyên Hạo trầm giọng hỏi: “Thảm họa của Lâm Thành này, là tác phẩm của ai? Vương quốc chết chóc là ai?”

“Khi tôi còn ở công ty, tôi chưa bao giờ nghe nói về vương quốc chết chóc này” Hạ Thanh Vũ nói.

“Đại ca trong phòng thí nghiệm là nhân viên thí nghiệm số một, nhiệm vụ của chúng tôi cũng đều do anh ta phân công.

Bất quá, tôi đoán, người trong phòng thí nghiệm đều đã chết.”

Tư Hoàng Lăng cao giọng nói: “Vì sao anh khẳng định như vậy?”

Hạ Thanh Vũ nói như chém đinh chặt sắt: “Nếu bọn họ còn sống, nhất định sẽ xuống tay với tôi trước.” Anh ta dừng lại và nói thêm: “Công ty luôn rất cẩn thận họ sẽ không bao giờ làm ra việc hống hách như vậy cho đến khi thí nghiệm thành công.

Tôi hoài nghi, những người làm nổ tung phòng thí nghiệm đã cướp đi dịch oán khí, chuyện lần này, cũng là xuất phát từ tay bọn chúng.”

Chu Nguyên Hạo thu hồi linh lực của mình, lui về trước mặt Tư Hoàng Lăng, ấn tay cầm súng của anh, nói: “Anh ta không nói dối.”

Lông mày kiếm của Tư Hoàng Lăng trầm xuống: “Anh tin tưởng anh ta?”

“Tôi tin tưởng phán đoán của mình.” Chu Nguyên Hạo nói: “Huống chi, bây giờ chúng ta có thể cần đến anh ta.”

Tư Hoàng Lăng trầm mặc một lát, chậm rãi buông súng xuống.

Chu Nguyên Hạo ngẩng đầu nói: “Hạ Thanh Vũ, anh nói anh biết trung tâm thương mại Sunshine ở đâu?”

Hạ Thanh Vũ nhìn xung quanh, tựa hồ đang cảm nhận cái gì đó: “Tôi có cảm giác, trung tâm thương mại không tồn tại kia có liên quan đến oán khí trong cơ thể tôi, tôi có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó.

Các anh đi theo tôi.”

Anh ta bước nhanh vào thang máy, chúng tôi trao đổi ánh mắt một chút, tất cả đều đi theo.

Hạ Thanh Vũ ấn tầng hai mươi sáu, chờ đến lúc đến, cửa thang máy mở ra, bên ngoài đã là sân thượng, đột nhiên tôi kinh ngạc phát hiện, nút trong thang máy từ lúc nào lại thêm một số hai mươi bảy.

Tôi dám chắc chắn rằng trước đó không có nút này.

Hạ Thanh Vũ ấn tầng hai mươi bảy, cửa thang máy chậm rãi đóng lại, chỉ là một tầng, thang máy lại đi mất một phút, khi cửa thang máy mở ra lần nữa, tôi cảm nhận được một cỗ oán khí nồng đậm mà tà ác.

Oán khí này, cùng với oán khí trong cơ thể Hạ Thanh Vũ và âm binh bên ngoài cực kỳ giống nhau.

Bên ngoài là một trung tâm mua sắm, từ cách bố trí có thể thấy đây là phong cách kiến trúc phổ biến và là phong cách trang trí của ba hoặc bốn mươi năm về trước, trung tâm mua sắm cũng không lớn, chỉ có hai tầng, nhưng cửa hàng gì cũng có, cửa hàng quần áo, cửa hàng đồ chơi, hiệu sách, cửa hàng trang trí nội thất,… Có đủ tất cả.

Tuy nhiên, tất cả các cửa hàng đã đóng cửa, rác và đống đổ nát ở khắp mọi nơi.

Nơi đây, chính là nguồn gốc của sự kiện lần này.

Đột nhiên, có tiếng ào ào, một bóng người từ trên trời treo xuống, treo ở trước mặt chúng tôi, giống như con lắc lắc lư giữa không trung.

Đó là một con quỷ thắt cổ.

Cô ta mặc một chiếc váy phổ biến trong những năm tám mươi, đôi mắt cô ta phủ một lớp màu trắng, miệng nhô ra cái lưỡi dài, vẫn treo trước ngực.

Cái đầu lưỡi đó bỗng nhiên động một chút.

Tư Hoàng Lăng phản ứng cực nhanh, không chút lưu tình, trực tiếp bắn một phát nổ đầu nữ quỷ, thi thể mất đi chống đỡ, ngã xuống đất, bất động.

Chúng tôi bỏ qua nó, muốn đi lên tầng hai để xem, ai biết được thi thể không đầu trên mặt đất lại di chuyển.

Nó nhảy dựng lên, nhào về phía tôi, hai tay cũng hướng vào ngực tôi, tựa như muốn lao tới xé rách thân thể tôi ra.

Làm thế nào tôi có thể chết dễ dàng như vậy?

Phản ứng của tôi cũng cực nhanh, hơn nữa vốn đã có chuẩn bị, tôi trực tiếp từ trong tay áo rút ra một tấm bùa trấn tà, một bên niệm tụng chú ngữ, một bên nghiêng người tránh đi, sau đó đem bùa chú dán vào ngực nó.

Lúc này, Chu Nguyên Hạo cũng có hành động, anh quất tới một roi, quấn lấy quỷ không đầu, cao giọng nói: “Thả tướng quân Kim Giáp.”

Tôi lập tức vung tướng quân Kim Giáp lên người nó, tướng quân Kim Giáp ngửi thấy oán khí giống như ruồi nhặng ngửi thấy mùi thịt thối, vỗ cánh chui vào cổ họng quỷ thắt cổ.

Quỷ thắt cổ liều mạng giãy dụa, lại vô ích, bởi vì roi của Chu Nguyên Hạo đã khống chế nó, làm cho nó chỉ có thể để cho người ta xâu xé.

Quỷ thắt cổ rất nhanh đã bị tướng quân Kim Giáp hút sạch, hóa thành vô số ngôi sao biến mất trên không trung, Tư Hoàng Lăng và Hạ Thanh Vũ đều rất khiếp sợ, không nghĩ tới một con sâu to bằng nắm đấm, lại có sức mạnh như vậy.

“Cẩn thận.” Chu Nguyên Hạo bỗng nhiên nói, tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy bốn phía những cửa hàng trống rỗng, bắt đầu xuất hiện những quỷ vật mơ hồ, bọn họ đều là những chủ cửa hàng năm đó chết ở đây, cùng với người nhà bọn họ.

Nhiều năm như vậy oán khí tụ tập, bọn họ đã trở thành lệ quỷ, Chu Nguyên Hạo nghiêng đầu, nói với chúng tôi đứng sau lưng anh: “Đây sẽ là một trận khổ chiến, tất cả cẩn thận một chút, đừng để mất mạng vào những lúc như vậy.”

Tôi gật gật đầu, đè xuống một tia sợ hãi trong lòng, nắm chặt phù chú cùng thanh kiếm gỗ đào trong tay.

Ngay khi chúng tôi đại chiến trong trung tâm thương mại với đám lệ quỷ, Hàn Vũ Sâm và Uông Lạc cũng đang đi vào khuôn viên của học viện mỹ thuật mà lúc này đã trống rỗng.

Trước cửa ký túc xá nữ sinh thứ nhất, có một vũng máu lớn, còn xen lẫn một ít miếng thịt vụn, trong không khí tràn ngập mùi tanh nồng đậm, có thể thấy được lúc ấy tại nơi này đã diễn ra cảnh tàn sát hung tàn khủng bố cỡ nào.

Uông Lạc cẩn thận quan sát bốn phía, nghiêm túc nói: “Lúc ấy ba nữ sinh bị giết từ trong ký túc xá đi ra, lập tức bị âm binh công kích.

Nhưng lúc đó là thời gian cao điểm đi học, ở đây có rất nhiều học sinh, tại sao chết hết lần này đến lần khác là ba người này?”

Đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi sao?

Uông Lạc tự giễu cười cười, anh ta chưa bao giờ tin tưởng trùng hợp gì, trên đời này mỗi một sự kiện giết chóc đều có nguyên nhân.

Trong đầu anh, bắt đầu khôi phục lại tình cảnh lúc đó, hai âm binh còn chưa hoàn toàn quỷ hóa, bọn họ dọc theo con đường này đi tới, đột nhiên cởi áo khoác ra, thân thể hiện ra màu xanh khủng bố.

Mà ba người Tôn Nhã, vừa lúc từ trong ký túc xá đi ra.

Hai âm binh lướt qua mọi người, trực tiếp nhào lên người ba người, các học sinh khác chung quanh bị kinh hãi, thét chói tai chạy trốn tứ tán.

Tôn Nhã và người bạn đồng hành của cô ta căn bản không có năng lực phản kháng, một vài giây đã bị âm binh giết chết, cô gái tên Tôn Nhã kia là thảm nhất, không chỉ bị mở đầu, ăn tủy não, còn bị âm binh bắt lấy hai chân, xé thành hai nửa.

“Thoạt nhìn tựa hồ đang cố ý tra tấn Tôn Nhã.” Uông Lạc lẩm bẩm, sờ sờ cằm mình: “Thật sự là thú vị, căn hộ bị đầu độc ở bên ngoài cửa sau của trường, bọn họ từ cửa sau trường lẻn vào, đi đến ký túc xá nữ sinh đầu tiên, cần phải xuyên qua nửa khuôn viên trường, bọn họ đến tột cùng là vì sao nhất định phải tới nơi này giết người đây?”

Hàn Vũ Sâm tiếp lời, nói: “Đây không phải là lỡ tay làm chết người, mà là cố ý giết người, chúng đặc biệt đến để giết ba cô gái này.”

Ánh mắt Uông Lạc sáng lên: “Nói cách khác, đây là thù riêng? Tài liệu của hai âm binh này tôi đã cẩn thận xem qua, chỉ là loại hỗn loạn trong xã hội, căn bản không có khả năng quen biết nữ sinh như Tôn Nhã.”

Anh mỉm cười sâu xa: “Có vẻ như sự thật đã dần dần nổi lên rồi, vương quốc chết chóc ở sau lưng đã lên kế hoạch cho tất cả mọi thứ, với Tôn Nhã là có thù riêng.”

Uông Lạc cảm thán nói: “Lần này đến đây quả nhiên không có vô ích”

Hàn Vũ Sâm có chút im lặng, lúc trước sau khi đi giải quyết hai nơi có âm binh, anh ta cảm thấy vụ án học viện mỹ thuật lộ ra một vài điểm kỳ quái mới đề nghị đến học viện mỹ thuật xem hiện trường giết người.

Lúc mới bắt đầu, Uông Lạc còn không muốn đến, hiện tại thay đổi còn nhanh hơn lật sách.

Anh ta hít một hơi thật sâu không thể không chịu đựng đối tác kiêu ngạo, da mặt dày hơn tường thành này.

Nhưng phải thừa nhận ít nhất anh ta có chỉ số IQ cao và khả năng phân tích vụ án rất mạnh.

Uông Lạc hưng phấn nhìn thoáng qua anh ta: “Vũ Sâm, chúng ta mau trở về điều tra Tôn Nhã rốt cuộc đã đắc tội với người nào, chúng ta đã rất gần chân tướng rồi, rất nhanh thôi có thể bóc vỏ kén, giải quyết bí ẩn, kéo người vẫn ẩn giấu ở sau lưng ra.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.