Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 145: Tên Bịp Bợm




Tôi sợ chết khiếp, liều mạng dãy dụa, đạp gãy tay bà ta rồi vội vàng bò ra khỏi huyệt.

Tôi không dám ngoảnh lại, cố gắng chạy thật nhanh trong rừng, vừa chạy vừa la hét để người trong thôn có thể tìm thấy.

Không biết chạy được bao lâu, tôi chợt nhìn thấy một mảnh vườn trồng rau, cạnh đó có một cậu bé trạc tuổi tôi, tay đang cầm liềm để trồng rau.

Tôi vội vã chạy đến, nắm chặt lấy quần áo của cậu ta, khóc lóc nói rằng tôi vừa gặp quỷ.

Cậu ta trông rất tốt bụng, liên tục an ủi tôi, bảo tôi đừng sợ, nói rằng nhà cậu ta cách đây không xa, để cậu ta dẫn tôi về nhà.

Tôi hoảng sợ đi theo sau cậu ta, đột nhiên tôi phát hiện đôi giày cậu ta đang đi có vấn đề.

Cậu ta đi một đôi giày vải màu đen, đôi giày còn rất mới, không bị lấm bùn đất, nhưng ở gót giày lại có một đường chỉ nối hai chiếc giày lại với nhau.

Tôi chợt nhớ ra rằng bà nội tôi từng nói có tục lệ phải nối hai gót giày người chết lại với nhau, nếu không người chết sẽ rất dễ chui ra khỏi quan tài.

Cậu bé này đang đi một đôi giày của người chết!

Tôi hét lên, xoay người bỏ chạy nhưng cậu ta lao tới, ôm chầm lấy tôi và nói muốn cưới tôi làm vợ.

Tôi không muốn chút nào, lúc này tôi cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, cậu ta cứ một mực kéo tôi vào bóng tối.

Đột nhiên tôi chợt nghe thấy có ai đó gọi tên mình, tôi ngước lên thì thấy bà nội đang đứng cách đó vài bước và ra hiệu cho tôi.

Cậu ta vừa nhìn thấy bà tôi thì sợ hãi bỏ chạy, chạy đến một ụ đất nhỏ cách đó không xa rồi nhảy vào đó.

Tôi sợ quá khóc thét lên, nhào vào lòng bà nội.

Bà nhẹ nhàng vỗ về tôi: “Cháu gái ngoan, đừng khóc.

Bà nội ở đây, bà tới cứu cháu về đây, về nhà với bà nội.”

Tôi vừa lau nước mắt vừa nắm tay bà đi về.

Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy đằng sau là hai ngôi mộ ở sát cạnh nhau, trên mỗi ngôi mộ đều có một dòng chữ.

Mộ của mẹ quá cố Lưu Thục Trân.

Mộ của con trai yêu quý của Lý Ngọc Tài.

Tôi chợt tỉnh khỏi giấc mộng, trên lưng toát đầy mồ hôi lạnh.

Chu Nguyên Hạo vòng hai tay ra ôm tôi vào lòng, nhẹ giọng hỏi: “Em sao vậy? Gặp ác mộng sao?”

Sắc mặt tôi hơi tái đi: “Tôi nhớ ra rồi, năm tôi mười bốn tuổi đã gặp ma trên núi, hai bà cháu đó cứ muốn nhận tôi làm cháu dâu.

Bà nội đã cứu tôi, sau đó, tôi liền bị bệnh hơn nửa tháng.”

Ngừng một chút, tôi lại nói: “Tôi đã nhìn thấy ngôi mộ của hai bà cháu đó.

Bọn họ là người của nhà họ Lý, Lưu Thục Trân và Lý Ngọc Tài, là người mẹ và con trai đã chết của Lý Quân Thịnh!”

Sắc mặt Chu Nguyên Hạo trầm xuống.

Trong giọng nói của tôi lộ ra vài phần giận dữ: “Lúc đó tôi cũng không hiểu, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, tôi đã hiểu ra tất cả rồi.

Tôi không hề quen biết cái người tên Tiểu Phương kia.

Lúc đó đã muộn như vậy rồi mà cô ta còn kêu tôi lên núi hái dâu, khi ấy có rất nhiều trẻ con cùng chơi đùa với tôi, nhưng cô ta chỉ gọi một mình tôi, đây đúng là một âm mưu rồi.”

Tôi rời khỏi giường, đi tìm thím ba và hỏi bà ấy xem có người phụ nữ nào tên Tiểu Phương trong làng, trạc tuổi tôi hay không.

Thím ba suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cháu đang nói về con gái của chị cả Lý Quân Thịnh sao? Lý Ngọc Phương, năm trước cô ta đã được gả đến Man Nam rồi.”

Tôi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lại là Lý Quân Thịnh! Lý Quân Thịnh, tôi tưởng ông ta chỉ hơi tham lam mà thôi, nhưng không ngờ chín năm trước ông ta đã muốn giết tôi để cưới vợ cho người con trai đã chết mình!

Thật là một người có tâm địa quá ngoan độc!

Khi tôi trở về phòng ngủ thì thấy Chu Nguyên Hạo đang cầm máy tính bảng đọc tài liệu, tôi hỏi: “Anh đang xem cái gì vậy?”

“Nhà họ Lý kinh doanh đồ gỗ.”

Chu Nguyên Hạo nhẹ giọng nói: “Lý Quân Thịnh cùng em trai ông ta mở xưởng gỗ, thu nhập mỗi năm cũng được vài tỷ đồng.

Ở nơi nhỏ như thế này, cũng coi như là một nguồn thu tốt.”

Tôi lấy làm lạ, hỏi: “Anh định làm gì?”

Chu Nguyên Hạo cười lạnh một tiếng: “Nhà họ Lý có can đảm đụng đến người phụ nữ của tôi, vậy thì bọn họ phải gánh lấy hậu quả.

Tôi không cần dùng bùa chú cũng có thể khiến gia đình họ tan nát.”

Tôi không nhịn được mà suy nghĩ, có tiền và có quyền thật là tốt, muốn tung muốn hứng thế nào cũng được.

Bỗng có tiếng gõ cửa nhà thím ba, sắc mặt chúng tôi sa sầm lại, liếc nhìn đồng hồ, lúc này đã là hai giờ đêm rồi.

Dân làng đã ngủ say, còn ai đến gõ cửa giờ này nữa?

Tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập, thím ba khoác vội áo, chạy ra: “Đến đây, đến đây, nửa đêm rồi còn ai gõ cửa ầm ĩ như đòi mạng vậy?”

Tôi vội bước tới giữ chặt thím ba: “Chờ đã, thím ba, cửa này không mở được, có lẽ thật sự là đòi mạng đó.”

Thím ba sửng sốt, sắc mặt bỗng trở nên rất khó coi.

Tôi đưa cho thím ba một lá bùa trừ tà và nói: “Thím hãy trở về phòng và khóa chặt cửa lại.

Dù thím có nghe thấy bất kỳ âm thanh gì đi nữa thì cũng đừng mở cửa ra.”

Thím ba có chút lo lắng: “Vậy cháu thì phải làm sao?”

“Cháu sẽ ổn thôi.”

Tôi nói: “Cháu đang đợi nó đến.”

Đợi thím ba trốn xong, tôi bước ra mở cửa thì có một cơn gió lạnh buốt ập tới, nhưng không thấy ai cả.

Tôi nhìn lên cửa thì thấy trên cửa có một dấu tay đẫm máu.

Máu đỏ tươi chảy thành dòng trên cánh cửa gỗ, tạo thành một vệt màu chói mắt.

Nó thực sự đã đến.

“Khương Lăng, Khương Lăng.”

Thím ba đột nhiên chạy ra, đầu tóc rối bù, bà ấy nắm lấy cánh tay của tôi, lo lắng nhìn tôi, nói: “Có ma, trong phòng của thím có ma.”

Tôi bình tĩnh nhìn thím ba: “Ma đâu, dẫn cháu qua xem.”

“Được, được rồi, đi thôi.”

Thím ba đưa tôi về phòng.

Vào trong phòng, bà ấy run rẩy chỉ vào gầm giường rồi nói: “Dưới gầm giường có ma.”

Tôi lật ga trải giường lên, nhìn xuống gầm giường: “Thím nhìn lầm rồi, dưới gầm giường không có gì hết.”

Lúc này, thím ba đang đứng sau lưng tôi, mặt mũi tái mét và gớm ghiếc, hai mắt trợn trắng dã, lưỡi đỏ lòm thè ra khỏi miệng, dài xuống đến ngực.

Tôi giả bộ như không biết gì, đứng dậy, quay lưng về phía thím ba, nói: “Thím à, đừng tự dọa chính mình, trên giường dưới giường thím đều không có ma đâu.”

Thím ba giơ tay lên, mười ngón tay đỏ như máu, đâm vào cổ tôi.

Tôi đột ngột quay lại, nhanh tay dán bùa trấn tà lên trên trán thím ba, bà ấy hét lên một tiếng, trên đầu bà ấy bốc lên từng đám khói đen.

Tôi giễu cợt: “Chẳng qua chỉ là một ác ma mà thôi, còn dám chạy tới đây múa rìu qua mắt thợ.

Tướng quân Kim Giáp!”

Con côn trùng màu vàng chui ra khỏi áo tôi, mừng rỡ bổ nhào tới chỗ ma nữ, ma nữ giãy dụa vài cái, không lâu sau liền gục xuống, cuối cùng tan thành bụi, rồi biến mất không còn tăm tích.

Ảo ảnh do ma nữ tạo ra cũng theo đó mà biến mất, tôi vẫn đứng trước cửa nhà, thậm chí là chưa từng nhúc nhích một bước nào.

Tướng quân Kim Giáp bay trở về trong lòng bàn tay của tôi, khóe miệng nó nhếch lên, lộ ra một nụ cười giễu cợt.

Mà lúc này, ở trong nhà Lý Quân Thịnh đang khói hương nghi ngút, ở giữa nhà đặt một bàn thờ, trước bàn thờ là một người đàn ông trung niên mặc y phục đạo sĩ đang cầm một thanh kiếm bằng gỗ đào.

Dáng người tên đạo sĩ này rất thấp, bụng bia, đầu hói.

Ông ta mặc đồ đạo sĩ nhìn vô cùng đáng khinh.

Người đàn ông này là một thầy cúng ở làng bên, ông ta tự nhận mình là truyền nhân ở Lãm Sơn, nhưng thực tế thì ông ta mới ở Lãm Sơn được vài năm.

Ông ta dùng tiền mua chuộc một số đệ tử của Lãm Sơn, sau đó học lỏm được một chút đạo giáo từ những đệ tử cấp thấp đó, học được một số đạo thuật sơ sài, triệu hồi được vài con quỷ cấp thấp, sau đó ông ta trở về quê hương để lừa gạt những người dân thiếu hiểu biết.

Hầu hết những gì ông ta làm đều là lừa đảo, ngoài việc giúp mọi người xem bói phong thủy, ông ta còn nhận tiền để giúp mọi người giải trừ tai họa.

Một số người trong giới kinh doanh thường bí mật tìm đến ông ta, bỏ ra nhiều tiền cho ông ta để bắt đầu kinh doanh, chiêu mộ ma quỷ để đối phó với đối thủ của mình, vì tiền tài mà giết hại người khác.

Mấy năm nay, không biết bao nhiêu người đã chết dưới tay ông ta.

Ông ta cũng rất dâm đãng, thường xuyên dụ dỗ các cô gái trẻ.

Nếu như họ không đồng ý, ông ta sẽ ra tay hãm hại, ép những cô gái đó không thể không chiều theo ông ta.

Những cô gái bị ông ta hủy hoại cũng nhiều vô kể.

Lúc này, ông ta đang dùng thanh kiếm bằng gỗ đào để đặt mảnh bùa lên ngọn nến rồi đốt, trong miệng thì thầm: “Thiên địa quỷ thần, hãy nghe lệnh của ta, xóa bỏ hồn phách, lập tức thi hành!”

Ông ta còn chưa kịp dứt lời thì đột nhiên “bốp”

một tiếng, ngọn nến đỏ thẫm đột nhiên đột nhiên nổ tung như pháo hoa.

Ông ta hét lên, lui về phía sau mấy bước, phun ra một ngụm máu tươi.

Vợ chồng Lý Quân Thịnh vội vã chạy tới, giữ ông ta lại: “Vương đại sư, ông không sao chứ?”

Vương Đức Trung kinh hãi nhìn bàn thờ, toàn bộ bàn thờ đang bốc cháy, khuôn mặt ông ta như bị ngọn lửa cuồng nộ chiếu rọi.

“Không, không thể nào.

Quỷ treo cổ mà tôi gọi đến đã bị tiêu diệt rồi sao?”

Ông ta nhìn Lý Quân Thịnh: “Người phụ nữ mà các người định đối phó rốt cuộc có lai lịch thế nào vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.