Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 102: Giết Nữ Quỷ




“Bài vị sao?” Tôi vội vàng hỏi: “Của ai?”

Ông Phương nói: “Là mẹ của Tằng Hiểu Tĩnh, trên đó viết bài vị của người mẹ nhà họ Tằng.”

“Chỉ có họ, không có tên hay sao ạ?” Tôi hỏi một lần nữa.

Ông Phương lắc đầu.

Tôi dường như nghĩ về một cái gì đó nói: “Ông Phương, con nói cái này, ông không được sợ hãi đâu đấy.”

Ông Phương rất bình tĩnh: “Con cứ nói đi, ông đã lớn tuổi như vậy rồi còn có thể sợ cái gì nữa cơ chứ?”

Tôi nói: “Ông Phương hãy nhớ lại cẩn thận xem, năm đó ông vào căn nhà ở trên đảo quỷ, trên cửa có treo tấm biển nào không?”

Ông Phương nhíu mày, ông cũng đã lớn tuổi, trí nhớ cũng không bằng trước kia, suy nghĩ nửa ngày mới đột nhiên nhớ ra, khuôn mặt chợt biến sắc: “Tằng phủ! Năm đó trên cửa nhà quỷ kia có treo biển hiệu, là hai chữ Tằng phủ!”

Tôi thở dài và nói: “Đúng rồi, ông nghĩ lại thử xem, năm đó bài vị mà ông dâng hương kia viết chữ gì ạ?”

Ông Phương hai tay nắm chặt lấy mép giường, kích động nói: “Ông nhớ rất kỹ, tất cả mọi chuyện ông đều nhớ kỹ, bài vị của Tằng Hiểu Tĩnh, chính là năm đó ông đã nhìn thấy trên đảo quỷ! Con ơi, chẳng lẽ Tằng Hiểu Tĩnh là quỷ thật sao?”

Tôi lắc đầu: “Cô ta thì không phải đâu ạ.”

“Chẳng lẽ là con trai của cô ta sao?” Ông Phương kinh hãi nói.

Tôi đứng dậy với đôi mắt ảm đạm: “Không ai trong số họ cả, nhưng tất cả họ đều bị quỷ ám rồi.”

Tôi đi ra khỏi phòng ngủ, Bạch Lộ Diệc cùng Trương Kiến Trì đều ngồi trong phòng khách, không thấy mẹ con Tằng Hiểu Tĩnh đâu.

Tôi hỏi: “Hai mẹ con kia đâu rồi?”

Bạch Lộ Diệc nói: “Bé Huy nói đói bụng, mẹ nó dẫn vào bếp rồi.”

Khuôn mặt của tôi bỗng nhiên biến sắc, hét lên với những người đàn ông canh gác ở cửa phòng ngủ: “Không xong rồi, nhanh chóng đưa ông Phương ra khỏi phòng này!”

Những người đàn ông vội vã vào phòng ngủ và thấy rằng sàn phòng được bao phủ bởi mái tóc đen và mượt như sóng.

Mấy người đó kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống đất, sợi tóc đen chui vào trong cơ thể bọn họ, trong khoảnh khắc bọn họ liền biến thành quái vật tóc đen.

Những người chạy lên như Bạch Lộ Diệc đều bị cảnh tượng này dọa sợ: “Cô Khương, chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Khuôn mặt của tôi bối rối nói: “Ngôi nhà này đã bị hai hồn ma đó ám rồi.”

Vừa dứt lời, bốn phía vách tường liền mọc ra bộ tóc rậm rạp, hướng về phía ông Phương trên giường và mấy người chúng tôi tuôn ra.

Ôn Diệu Noãn từ trong đai lưng rút ra thanh kiếm mềm mại, xẹt ra bốn phía vẽ một vòng tròn, vòng tròn sáng lên một tầng kim quang, mái tóc đen trong vòng trong gang tấc đứt gãy, hóa thành sương đen bay mất không còn lại dấu vết, còn mái tóc đen bên ngoài chạm vào vòng tròn cũng bị chôn vùi.

Ôn Diệu Noãn đang đi ra khỏi vòng tròn, tôi quay đầu lại và nói: “Cô hãy bảo vệ họ, tôi sẽ cố gắng đối phó với nó.”

Nói xong, tôi rút ra ba tấm bùa trấn tà, trong miệng niệm tụng thần chú, sau đó nhanh chóng bật ra, ba tấm bùa chú trôi nổi giữa không trung, vây quanh giường, mái tóc đen chạm vào vòng tròn do bùa chú hình thành liền không vào được, nhưng mấy tấm bùa kia cũng thiêu đốt, một khi cháy hết, sợi tóc sẽ trèo lên giường, tập kích ông Phương.

Ông Phương đột nhiên nhớ tới thân thể mình, tôi vội vàng nói: “Ông Phương, ông đừng nhúc nhích!”

Tôi mở bàn tay ra, Tướng quân Kim Giáp từ trong lòng tay bay ra ngoài, ở trên không trung lượn một vòng, rồi đột nhiên chui vào gầm giường.

Gầm giường phát ra một tiếng thét chói tai, cả giường tự nhiên bay lên, trôi nổi giữa không trung, dưới gầm giường nằm sấp một con nữ quỷ, hẳn là một con quỷ chết đuối, vì bị ngâm trong nước quá lâu, thân thể phập phù toàn bong bóng trắng, giống như một gã mập mạp khổng lồ, mái tóc dài của cô ta mọc trên sàn nhà, khuôn mặt cực kỳ sợ hãi.

Trong không khí tràn ngập mùi hôi thối của xác chết ngâm nước biển khiến người ta thấy buồn nôn, Tướng quân Kim Giáp nằm sấp trên đầu con nữ quỷ, mái tóc dài trên đỉnh đầu lập tức bao bọc nó lại, kết thành một cái kén cỡ nắm tay.

Trong nháy mắt, tôi chợt phát hiện mối liên hệ giữa tôi và Tướng quân Kim Giáp đã bị cắt đứt rồi.

Trong lòng hoảng sợ, con nữ quỷ này chỉ là một hồn quỷ, nhưng mà lại lợi hại như vậy, ngay cả Tướng quân Kim Giáp cũng không thể đánh bại sao?

Không, tôi không thể sống mà không có Tướng quân Kim Giáp được.

Tôi rút kiếm gỗ đào ra, bỗng nhiên cảm giác được trên đỉnh đầu có trận âm phong, cổ tay tôi lập tức chuyển động, thay đổi phương hướng, hướng về phía đỉnh đầu đâm tới.

“Rít…” Một tiếng thét chói tai vang lên, một kiếm này đâm trúng vào bả vai quỷ hồn trẻ con, đứa nhỏ này cũng bị chết đuối, thoạt nhìn, giống y hệt một thằng mập mạp xấu xí.

Tôi rút kiếm gỗ đào ra, lại rút ra một tấm bùa khác.

Những thứ này đều là quỷ nước, bùa lửa là vô dụng, tôi lấy ra tấm bùa khác, là mời thần bùa.

Đây là lần đầu tiên tôi vẽ mời thần bùa, tất nhiên là thành công, nhưng cho tới bây giờ tôi chưa từng dùng qua, không biết có dùng được hay không.

Tôi thỉnh thổ đại và thần bùa mỗi bên niệm ba lần, sau đó lấy trong cơ thể một tia linh khí để vào trong bùa chú, “ầm” một tiếng đốt cháy thành một gói tro, tôi đem tro tàn nuốt vào trong, bỗng nhiên cảm giác trong cơ thể tuôn ra một luồng sứcm ạnh cực lớn.

Kiếm gỗ đào trong tay gợn sóng một tầng kim quang nhàn nhạt, tôi kiễng đầu ngón chân một chút, phóng người bật nhảy lên ba mét, giẫm lên trần nhà, một kiếm chém ra, chém đầu quỷ hồn trẻ con kia nằm sấp trên trần nhà.

“Két két…”

Nữ quỷ trên mặt đất thấy con trai mình hồn phi phách tán, phát ra một tiếng rít dài thê lương, nhảy dựng lên, tóc trong phòng đều vọt về phía tôi.

Ánh mắt tôi lạnh lùng, lớn tiếng nói: “Đúng là nghiệt súc!”

Kiếm gỗ đào trong tay tôi đột nhiên tỏa ra thứ ánh sáng chói mắt, tôi ở trên không trung múa một bài kiếm, chém nát đống tóc lớn kia, sau đó chỉ vào không trung hướng về phía nữ quỷ, kiếm gỗ đào bắn ra một thứ ánh sáng vàng, đâm vào lồng ngực của con nữ quỷ.

Mái tóc dài trên đỉnh đầu con nữ quỷ đột nhiên vỡ vụn, thân hình Tướng quân Kim Giáp vòng một vòng tròn lớn, nữ quỷ ngã xuống đất, giãy dụa hai cái liền bất động trên sàn, Tướng quân Kim Giáp nhân cơ hội điên cuồng hút quỷ khí của cô ta, trước khi hồn phi phách tán, đem cô ta hút thành một thi thể hoàn toàn khô héo.

Nữ quỷ chết rồi, đám tóc đen chung quanh tất cả đều hóa thành một làn sương mù màu đen rồi cùng biến mất, tôi cảm giác được năng lượng trong cơ thể mình đột nhiên biến mất, phảng phất cả người trở nên trống rỗng, thân thể mềm nhũn, ngã xuống đất.

Di chứng đang đến rồi!

Tôi cười cay đắng, xin thần hộ thân quả thật có thể làm cho năng lượng trong cơ thể tăng cường trở lại, nhưng sẽ làm tổn thương linh khí nghiêm trọng, tôi hiện tại ngay cả một ngón tay cũng không nhấc lên được.

“Cô Khương.” Ôn Diệu Noãn vội vàng chạy tới, nâng tôi dậy, sau đó một tay đè lưng tôi lại, tôi nhất thời cảm thấy một cỗ nhiệt nóng chảy vào trong cơ thể mình, tôi có cảm giác tốt hơn một chút, cũng có chút khí lực, Ôn Diệu Noãn dìu tôi lảo đảo đứng lên.

“Cô Khương, cô cần nghỉ ngơi.” Ôn Diệu Noãn truyền cho tôi quá nhiều linh khí, sắc mặt cũng có chút trắng bệch, Bạch Lộ Diệc để chúng tôi ở trong phòng khách, tôi nằm xuống liền ngủ thiếp đi, ngủ qua một ngày một đêm.

Lúc tỉnh lại thân thể cảm thấy khỏe hơn một chút, nhưng vẫn cảm thấy rất lâng lâng, bụng rất đói, đầu choáng váng.

Ôn Diệu Noãn vội vàng bưng cho tôi một bàn thức ăn thịnh soạn, tôi bưng bát lên ăn một cách nhiệt tình, ăn đến nỗi bụng lăn tròn, bát rỗng xếp chồng lên nhau đầy một cái bàn lớn.

Ôn Diệu Noãn và những người khác sợ hãi, cô ấy cẩn thận nói: “Cô Khương, cô, cô không sao đấy chứ?”

Tôi vỗ bụng, không giữ bất kì thể diện nào nói: “Cuối cùng cũng được ăn no, tôi cảm thấy như tôi đã sống lại rồi.”

“Cô Khương, cô có muốn gọi món tráng miệng sau bữa ăn không?”

“Được, cho tôi thêm một miếng bánh gato black forest.”

Ôn Diệu Noãn đen mặt: “Cô Khương, dạ dày của cô có chịu đựng được không?”

“Không thành vấn đề.” Tôi quét bánh và hỏi: “Ông Phương thế nào rồi?”

Bạch Lộ Diệc có chút lo lắng: “Đường vân màu đen trên người của bố nuôi không thấy có dấu hiệu biến mất, chỉ là không thấy phát triển thêm nữa.”

Tôi nói: “Đó không phải là một vấn đề lớn, uống một viên thuốc đỏ tám độc như năm đó là tốt thôi, nghe nói là dược liệu này rất khó tìm.”

Bạch Lộ Diệc vội vàng nói: “Miễn là có thể chữa lành cho bố nuôi, cho dù có quý hiếm đến đâu, tôi cũng tìm bằng được nó.”

Tôi bảo anh ta mang cho tôi bút và giấy, viết tám loại dược liệu kịch độc, Bạch Lộ Diệc nhìn một chút, nhíu mày: “Cô Khương, dược liệu độc như vậy…”

Tôi có chút mất hứng: “Mau chóng tìm cho bằng được, ông Phương lớn tuổi rồi, nếu để cho âm khí ở trong người quá lâu sẽ tổn hại đến tuổi thọ của ông đấy.”

Bạch Lộ Diệc chần chờ một chút, đi ra ngoài, anh ta cũng coi như là thần thông quảng đại, chưa tới ba giờ mà đã tìm tất cả tám loại dược liệu đem tới.

Viên thuốc đỏ tám độc cũng không khó làm, tôi đem dược liệu đi xử lý một chút, bỏ vào trong bình thuốc đun sáu tiếng đồng hồ, lại hướng trong thuốc đặt tro bùa trấn tà, đem nấu khô nước, trên bốn bức tường của nồi gốm dính đầy thuốc mỡ màu đỏ, tôi đem thuốc mỡ xuống, bóp thành viên, coi như là thành công lớn rồi.

Đem bát thuốc cho ông Phương uống, không bao lâu sau, trong bụng ông Phương liền nổi lên một hồi trống, một tiếng giống như sấm sét, thanh âm to đến mức ngay cả cửa sổ thủy tinh cũng muốn nứt ra.

Sau đó, ông Phương bắt đầu nôn mửa, liên tục năm sáu lần, mỗi lần nôn thì hoa văn màu đen trên người sẽ ít đi rất nhiều, mà nôn ra tất cả đều là tóc đen, khiến người ta không khỏi cảm thấy nôn nao muốn nôn theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.