Nhật Ký Tìm Chồng

Chương 12: Phiên ngoại 01: Đâu phải là ý trời?




Gần đây ông Tiêu rất buồn bực. Ông bạn già ngày nào cũng khoe khoang cháu dâu đảm đang trước mặt ông. Không những thế, lão đó còn lấy một cái khăn quàng cổ do chính tay cháu dâu lão đan ra khoe. Chỉ là một cái khăn thôi mà, đan xiêu xiêu vẹo vẹo, ấy thế mà còn dám mặt dày mày dạn đem ra khoe?

Nhìn bộ dạng lão đó đi vòng quanh sân khoe khoang, ông Tiêu khó chịu vô cùng. Trời nóng thế này còn đeo khăn quàng cổ, không sợ rôm đốt sao? Ông cũng thật ngốc, biết rõ tính cách lão kia rồi, còn bị lão lừa tới tham gia triển lãm thiết kế đồ nội thất gì đó…

Mối quan hệ giữa hai người thật sự có thể nói là so bì với nhau từ nhỏ đến lớn. Khi còn nhỏ thì ganh đua thành tích, sau khi lớn lên thì so sánh sự nghiệp, sau lại so đến cháu trai. Giờ thì bắt đầu so cháu dâu với nhau…

Khi còn đi học, ông Tiêu vốn thông minh hơn người, về thương nghiệp thì càng giỏi giang hơn. Vốn ông vẫn đang trên đà thắng, cho tới lúc cháu trai come out…

Lúc đầu, ông cũng rất tức giận. Nhưng cháu trai ông rất quật cường, giống hệt như ông vậy. Nhiều năm trôi qua, ông đã dần dần chấp nhận, dù sao đây cũng là đứa cháu trai mà ông yêu quý nhất. Trong xã hội bây giờ, hôn nhân đồng tính đã được chấp nhận ở rất nhiều quốc gia rồi.

Cháu trai của bạn ông đã cưới vợ đẻ con, vậy mà cháu ông vẫn một thân một mình cho tới giờ. Nhiều năm qua, có rất nhiều người chủ động đeo bám cháu ông, nhưng chẳng có một ai có thể lọt vào mắt xanh của nó. Chính ông cũng âm thầm tạo cho cháu mình không ít cơ hội, vậy mà ngay cả một cái liếc mắt, nó cũng không thèm liếc.

Thân làm ông nội, tâm trạng của ông rất mâu thuẫn. Cháu trai không có tin mừng, ông cũng sốt ruột theo, đã thế còn hay bị bạn già cố tình khiêu khích. Nhưng ông vẫn luôn nghĩ cháu mình là người đàn ông tốt nhất trên đời, nó không thích những người đó cũng đúng vì nó xứng đáng với người tốt hơn thế. Ông Tiêu liếc nhìn bạn già của mình một cái, ông đã từng gặp cháu dâu của lão, một người nhìn tầm thường vô cùng, cho dù muốn làm cháu dâu của ông, ông cũng tuyệt đối không đồng ý.

“Cháu dâu nhà tôi ấy à, không được khéo tay cho lắm, nhưng rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Tấm lòng này làm tôi rất cảm động. Nó nói lần này đan khăn quàng cho tôi, lần sau sẽ đan áo len…”

“…” Nghi thức trao giải bắt đầu. Bạn già khoe khoang hết một vòng xong còn quay lại bên cạnh ông ríu rít không ngừng, khiến ông không thể nghe được lời người dẫn chương trình đang nói.

“Người trên sân khẩu là ai vậy, vẻ ngoài cũng không tệ lắm, thật đúng là tuổi trẻ tài cao…” Vì để cho lão ta câm miệng, ông Tiêu đành phải thuận miệng bịa một câu. Nhưng mà cũng không hoàn toàn là bịa, người có thể được xuất hiện trên sân khẩu nhất định phải tuổi trẻ tài cao. Tuy rằng đối phương cúi đầu nên không thể nhìn rõ mặt, nhưng dáng người cao gầy, đúng tiêu chuẩn móc treo quần áo. Về phần ngoại hình thế này là xấu hay đẹp thì mỗi người đều có mắt thẩm mỹ của riêng mình.

“Ừ… Đúng là vẻ ngoài không tệ.” Ngay cả bạn già của ông cũng phải khen ngợi.

Đối phương ngẩng đầu lên, rốt cuộc ông Tiêu cũng thấy rõ được mặt đối phương. Đúng là một chàng thanh niên đẹp trai mà!

“Tác giả của tác phẩm đạt giải thưởng lần này, anh Mạc Phong sẽ phát biểu đôi lời với mọi người.” Hai người yên tĩnh lại, cuối cùng cũng có thể nghe rõ lời của người dẫn chương trình. Lúc này, bạn già của ông kích động kêu lên. “Hóa ra cậu ta chính là Mạc Phong?! Thật không ngờ. Có nhớ tôi đã từng nhắc với ông về Mạc Phong không? Hóa ra đây chính là Mạc Phong. Thằng nhóc này đã từng đoạt nhiều giải thưởng thiết kế lớn…”

Thanh âm của bạn già cứ thao thao bất tuyệt bên tai, nhưng nội dung thì hoàn toàn không thể lọt vào lỗ tai của ông Tiêu.

“Chào ông, cháu có thể giúp gì cho ông không?” Mạc Phong đã sớm để ý thấy một ông già đứng ở trong góc. Vốn ông ấy đi cùng một người khác, sau khi bạn ông đi rồi, một mình ông ấy đứng cô đơn ở đây.

“Ông không sao, cảm ơn cháu. Có phải cháu tên là Mạc Phong không?”

“Vâng, đúng vậy.”

“Cháu là một trong số các nhà thiết kế sao?”

“Không phải, thiết kế chỉ là sở thích nghiệp dư của cháu thôi.”

“Vậy nếu có người muốn mời cháu nhận công việc thiết kế thì phải liên hệ với cháu thế nào?”

“Cháu không nhận đâu. Cháu chỉ thích đầu cơ bất động sản nghiệp dư, bởi vì thích thiết kế nên mới lắp đặt thiết bị trong nhà mình.”

“Ồ? Hóa ra cháu có nghiên cứu về bất động sản?”

“Cũng không hẳn là thế. Chỉ là rảnh rỗi thì tìm hiểu một chút.”

“Vậy sao? Gần đây ông cũng chuẩn bị tham gia kinh doanh bất động sản. Nếu cháu rảnh rỗi, vậy thì cùng ông tham khảo một chút.”

“Được thôi.”

“Hơn nữa, tác phẩm của cháu rất tuyệt. Trình tự thiết kế phần cửa kính ở chỗ sân thượng và phía sau nhà tạo không gian rất lớn cho thị giác…”

Nghe lời bình luận của ông, Mạc Phong kích động mở to mắt, gặp được người tri âm…

“Cảnh tượng ngoài cửa sổ này… Đây chính là Thiên Hải Building sao?” Chẳng trách từ đầu nhìn ảnh, ông đã thấy khung cảnh ngoài cửa sổ rất quen thuộc.

“Đúng vậy. Ông sống ở Thiên Hải Building sao?”

“Không. Cháu của ông ở đó. Đây là nhà cháu à?” Thật đúng là ông trời cũng giúp ông mà.

“Coi như là của cháu. Đó là một bất động sản mà cháu đầu tư. Cháu không sống ở đó, dự định qua một khoảng thời gian nữa sẽ bán.”

“…” Tuy rằng trong lòng ông rất sốt ruột, nhưng đạo lý thả dây câu dài để bắt con cá lớn thì ông vẫn hiểu rõ.

“Mạc Phong, quản lý cấp cao của phòng kế hoạch, công ty Trần thị, nhiều lần nhận được giải thưởng thiết kế lớn trong và ngoài nước…” Khi ra khỏi hội trường, ông Tiêu phân phó cho thư ký điều tra bối cảnh của Mạc Phong. Hiệu suất làm việc của thư ký rất cao, sau mấy giờ đã đưa báo cáo lên. Dựa theo báo cáo điều tra của thư ký, ông Tiêu rất hài lòng. Quả nhiên là một thanh niên ưu tú.

“Vị trí của nhà này không tệ lắm, nhưng chỉ thích hợp đầu tư lâu dài, gần đây tốc độ tăng giá nhà đất cũng không cao…”

“Cháu kết hôn chưa?”

“Dạ… Chưa.” Mạc Phong không hiểu vì sao ông lại đột nhiên đổi trọng tâm câu chuyện từ bất động sản sang hôn nhân, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời.

“Vậy có người yêu chưa?”

“Chưa ạ.”

“Không tệ… Khụ khụ, ý của ông là bố cục nhà này cũng không tệ lắm.” Ông Tiêu mau chóng che giấu câu lỡ miêng của mình.

“Vâng, đúng là vậy. Tuy giá cả hơi cao, nhưng coi như hợp lý.”

“Tiểu Phong à, cháu đã từng nghe nói tới tập đoàn Tiêu thị chưa?”

“Đương nhiên là có.” Một trong số các tập đoàn truyền thông lớn nhất, làm sao anh có thể không biết.

“Cháu có muốn tới đó làm việc không? Ở đó còn thiếu một vị trí giám đốc nghệ thuật. Hơn nữa, cháu có thể sống ở căn hộ gần công ty, đi làm rất tiện lợi.”

“Cảm ơn ông. Cháu như bây giờ cũng tốt lắm rồi.”

“Gọi là ông nội đi. Cháu không cần xa lạ với ông như thế. Đừng vội từ chối ông, chờ cháu nghĩ cho kỹ rồi gọi vào số điện thoại này.” Ông Tiêu đưa ra một tấm danh thiếp.

Ông Tiêu chờ mãi, chờ mãi, chờ tới ba ngày mà vẫn không nhận được điện thoại của Mạc Phong. Thật đúng là làm cho người ta sốt ruột. Cuối cùng, ông không thể nhẫn nại được, đành phải bảo thư ký gọi điện hỏi thăm chuyện này.

Trong vài ngày tiếp xúc với Mạc Phong, ông lấy lý do muốn mua nhà để rủ Mạc Phong đi dạo cùng mình. Mạc Phong rất kiên nhẫn, không chút bực mình, giải thích cho ông giá cả của từng chỗ, để ông hiểu được thị trường bất động sản. Một đứa trẻ có tài có đức như vậy, ông Tiêu càng nhìn càng thấy thích. Cháu dâu của bạn già chỉ biết đan khăn thì có gì là giỏi, cháu dâu tương lai của ông vừa biết thiết kế nội thất, vừa biết đầu tư bất động sản kia kìa!

Khi Mạc Phong cầm hợp đồng với tập đoàn Tiêu thị, anh vẫn có chút bất ngờ. Ông Tiêu từng nhắc tới việc chuyển công tác này, nếu không phải người gọi điện đến tự xưng là thư ký của giám đốc tập đoàn Tiêu thị thì anh cũng quên béng luôn chuyện này. Bởi vì bị ông chủ của công ty hiện tại quấy rối, hơn nữa có một người cứ theo đuổi anh mãi không tha, còn chạy tới công ty chặn đường anh mấy lần, nên anh không thể ở lại công ty này được nữa. Đúng lúc nhận được điện thoại của Tiêu thị, hơn nữa đối phương cũng rất có thành ý, Mạc Phong đồng ý đúng hẹn tới Tiêu thị.

Anh dự đoán được chuyện này có liên quan đến ông Tiêu, hiện tại mới thật sự biết chính xác được. Hóa ra người ông thân thiết của mình chính là chủ tịch tập đoàn Tiêu thị.

“Tiểu Phong, cháu rất ưu tú, thành tích cũng rất tốt. Ông tin rằng cháu có thể làm tốt công việc này.” Ông Tiêu hài lòng nhìn Mạc Phong ký tên lên hợp đồng. Cuối cùng ông sẽ để chàng trai trẻ này trong tầm mắt của cháu trai ông.

Ông đã nói bóng nói gió ám chỉ Mạc Phong chuyển nhà đến Thiên Hải Building. Đến lúc đó, hai người ở cùng một chỗ, còn làm việc cùng một nơi, nhất định có thể thành đôi.

Trước tiên không thể giới thiệu kỹ càng với cháu trai. Sau nhiều lần thất bại, ông cũng tìm ra được quy luật. Càng cứng rắn ép buộc càng không được, sẽ khiến thằng cháu ông khó chịu, cho dù tìm được người tốt đến mấy thì nó cũng ngứa mắt.

Đám trẻ bây giờ thích lãng mạn và duyên phận. Ông sẽ chờ cảnh tượng hai người đàn ông gặp gỡ tình cờ vô cùng mộng mơ, sau đó sẽ yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên. Vậy là ông sẽ lập tức có cháu dâu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.