Cơm nước xong xuôi cả rồi, Phó lão gia nhìn bóng dáng cùng nhau rời đi của con trai và con dâu, nụ cười vui mừng trên mặt thật lâu cũng chưa tiêu tan hết.
Tân thị nhìn thấy hắn cứ cười như thế, liền cười nói: "Lão gia ngài có phải cũng cảm thấy, Thiện Vũ và Gia Bảo càng ngày càng xứng đôi không."
Phó lão gia thở dài: "Mấy ngày trước con dâu đã nói Gia Bảo trải qua kiếp nạn này, sẽ dần thay đổi, ta còn không tin, bây giờ xem ra, đứa con trai ngốc này của ta thật sự đã trưởng thành hơn rồi." Hắn cao hứng nói với Tân thị: " Trước kia, Gia Bảo đối với Thiện Vũ, chính là ngoài mặt tỏ vẻ nghe theo nhưng trong lòng thì lại không phục, hiện tại, trên mặt hắn tuy còn cố banh ra giữ dáng vẻ không gần gũi với con dâu, nhưng thật ra trong lòng đã tiếp nhận con dâu rồi."
Vừa nói hắn lại nghĩ tới một chuyện, cho nên hỏi Tân thị: "Hai ngày nay, con dâu chịu khó ra ngoài như thế, là đi làm gì?"
Chuyện này thì Tân thị có biết đến, dù sao trước khi Lâm Thiện Vũ ra cửa cũng sẽ đến chào hỏi, xin phép nàng một tiếng. Nàng nói: "Không phải trong danh sách hồi môn của Thiện Vũ có một gian của hàng sao? Hai ngày nay nàng vội vàng đi xem xét chỉnh đốn cửa hàng, nghe nói muốn mở tiệm buôn bán."
Phó lão gia lại hỏi tiếp, "Mua bán loại mặt hàng gì?"
Tân thị lắc đầu, " Cái này thì nàng không nói với ta." Tạm dừng một chút, nàng hỏi lại: "Lão gia muốn đưa cho nàng một gian cửa hàng ư?"
Phó lão gia lại lắc đầu, nói: "Gia sản này sớm muộn gì cũng thuộc về Gia Bảo, xưa nay tính tình nó lại ưa ngang ngược, ương bướng, vón dĩ ta còn rất lo lắng, không an lòng, cũng may con dâu là người tài giỏi, có khả năng. Thật ra ta cũng có nghĩ đến chuyện giao trước mấy gian cửa hàng cho nàng quản lý, chỉ là con dâu bản tính ngoài mềm trong cứng, e là sẽ không chịu nhận."
Tân thị: "Trước đó vài ngày ta cũng muốn quyền quản gia giao cho nàng, nhưng cũng bị nàng liên tục từ chối, nàng là một người không quá ham mê tiền tài quyền lực."
Phó lão gia gật đầu, "Cũng may là ánh mắt của cha ta thật độc đáo, Lâm gia quả nhiên biết cách dạy con gái." Nói đến đây, hắn lại hơi suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Con gái nhỏ của Lâm gia năm nay mới mười lăm tuổi, dáng vẻ thanh tú, tính tình cũng dịu dàng, thiện lương, nhìn qua cũng rất xứng với Chu nhi."
Năm nay phó Chu mười sáu tuổi, cũng đã đến lúc nên bàn chuyện thành gia rồi. Nhưng mà nghe hắn nói như vậy trên gương mặt của Tân thị lại có chút sầu lo, nàng nói với Phó lão gia: "Chu nhi hắn... dù sao có chút đặc thù, ta sợ sẽ làm chậm trễ cô nương tốt của nhà người ta."
Phó lão gia lắc đầu không đồng ý với nàng: "Nàng đây là lo lắng quá nhiều rồi. Đã nhiều năm như vậy..." Đang nói lại thấy Tân càng buồn phiền không yên, Phó lão gia cũng đành ngừng lại, chỉ thở dài: "Thôi cũng được, dù sao Chu nhi cũng vẫn còn nhỏ, chờ thêm hai ba năm nữa, hắn khảo thí được công danh cử nhân rồi, đến lúc đó lại kết duyên với một thiên kim nhà quan gia, như vậy mới có lợi cho con đường làm quan sau này của hắn."
Tân thị gật đầu, "Lão gia nói rất đúng". Chỉ là nét buồn phiền trên khuôn mặt nàng vẫn chưa hề phai nhạt bao nhiêu.
* * * * *
Còn lúc này ở Đông viện, Phó Gia Bảo vừa mới bước vào viện, liền la hét mệt mỏi, muốn về phòng nằm nghỉ ngơi.
Lâm Thiện Vũ đi theo hắn vào phòng, lấy giấy bút một bên viết gì đó một bên nói chuyện với hắn: "Từ chính viện trở về đây, tổng cộng cũng chỉ có mấy chục bước, chàng liền mệt mỏi đến như vậy?"
Phó Gia Bảo lười biếng nằm sấp trên giường, nghe vậy tiện miệng đáp: "Không thể nói như vậy được, hiện tại ta đang là bệnh nhân mà!"
Lâm Thiện Vũ liếc mắt nhìn hắn, nhìn thấy ngay cả mấy vết sưng, bầm trên gương mặt hắn cũng đã tiêu tan hơn phân nửa, nét mặt phấn chấn, làm gì có chỗ nào so được với bệnh nhân?
Nàng không phản ứng hắn, yên lặng ngồi đó tô tô vẽ vẽ gì đó.
Phó Gia Bảo hỏi nàng viết cái gì.
Lâm Thiện Vũ đáp: "Vẽ ít loại hoa cỏ." Mấy ngày nay nàng đã suy nghĩ kỹ, cảm thấy một gian cửa hàng nhỏ như vậy, chỉ có thể dùng để bán chút son phấn, và đan dược dưỡng nhan, mấy thứ này đối với nàng mà nói vừa chi phí thấp, lại có thể dễ kiếm tiền nhất.
Đời trước trong thời gian nàng lăn lộn giang hồ, vì có thể sống sót, không quan tâm thứ này thứ kia có dùng được hay không, mỗi thứ đều học một chút. Có một đoạn thời gian nàng tạm trú ở một môn phái riêng của nữ giới, cho nên cũng học một chút về cách điều chế son phấn và đơn thuốc tạo ra đan dược dưỡng nhan.
Đương nhiên, Lâm Thiện Vũ không có khả năng học được bí pháp của môn phái kia, nhưng một chút kiến thức đơn giản bình thường của bọn họ, ở thế giới này cũng đã đủ rồi.
Nhớ tới hai ngày nay trong lúc nàng ra ngoài dạo phố nhìn đến những thứ son phấn thô ráp được bày bán kia, nàng đã cảm thấy cả người muốn nổi da gà rồi. hiện tại mặc dù nàng vẫn còn trẻ, tu luyện nội lực cũng có trì hoãn sự già đi, tạm thời còn chưa cần dùng đến biện pháp dưỡng da, nhưng sớm muộn gì rồi nàng cũng sẽ già đi, đến lúc đó nàng cũng không muốn để cho làn da của mình bị những thứ kia chà đạp.
Những thứ hoa cỏ nàng nhận biết dùng cho điều chế đan dược dưỡng nhan ở thế giới kia, không biết có giống với nơi này hay không nữa, cho nên cũng chỉ có thể đem hình dạng của chúng vẽ ra trên giấy, đến lúc đó lại phái người ra ngoài tìm kiếm xem sao.
Tốc độ vẽ tranh của nàng cực nhanh, chỉ một lúc sau, đã vẽ ra được bốn loại hoa cỏ mình cần rồi.
Phó Gia Bảo thấy nàng chuyên tâm tô tô vẽ vẽ, trên gương mặt được ánh sáng hoàng hôn tại ngoài cửa sổ soi chiếu làm nổi bật lên, hiện ra mấy phần nhu hòa, điềm tĩnh không màng danh lợi, thì không khỏi ngẩn ngơ, ngay cả hô hấp cũng cố gắng thả nhẹ sợ làm kinh động đến nàng.
Hắn chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp kia của Lâm Thiện Vũ, bỗng nhiên nghĩ đến, tại sao nàng lại dùng nửa bên má đối diện với mình chứ?
Đã vài ngày như thế, Phó Gia Bảo đối với chuyện Lâm Thiện Vũ rất chung tình với mình càng ngày càng tin chắc, không chút nghi ngờ, vì thế não động càng ngày càng bay xa theo cái phương hướng này mà suy xét mọi chuyện.
Hắn nghĩ thầm trong bụng: chẳng lẽ, nàng cũng hiểu được gò má của nàng rất đẹp mắt, cho nên mới cố ý dùng nó đến đối diện với ánh mắt mình, muốn làm cho mình vì vậy mà sinh ra tình cảm với nàng sao?
Phó Gia Bảo tự não động suy nghĩ kỳ quái, sắc mặt đều bị nung đỏ lên. Trong lòng lại ngọt ngào giống như ăn mật, cũng không biết đã nghĩ đến cái gì, hắn cười hắc hắc, "Sao có thể không biết e thẹn mà làm như vậy chứ?"
Lâm Thiện Vũ: "???"
Lâm Thiện Vũ sớm đã nhìn ra Phó Gia Bảo vẫn một mực nhìn nàng, nhưng nàng đang vội vàng vẽ tranh, cũng không thèm quan tâm đến chuyện này làm gì, lúc này nghe được hắn lẩm bẩm, không khỏi nghiêng đầu nhìn sang, lại thấy hai mắt hắn mơ màng cười đến không khác gì một tên ngốc. Nàng mới kỳ quặc hỏi hắn, "Chàng đang nhìn cái gì?"
Phó Gia Bảo lập tức hồi hồn, hắn nghĩ, đến đến rồi, nàng đã hỏi hắn! Nhất định là nàng muốn biết bản thiếu gia thấy nàng thế nào. Thế là hắn giả bộ hắng giọng một cái, dùng một giọng điệu tự cho là thận trọng lạnh nhạt nhưng ở trong mắt Lâm Thiện Vũ thì là mười phần kiêu ngạo làm dáng nói: "Nương tử của ta, ta còn không thể nhìn?"
Lâm Thiện Vũ gật đầu, "Có thể, nhưng nếu như chàng không muốn ăn đòn, thì mau cởi giày ra rồi lại lên giường sau."
Phó Gia Bảo sững sờ, thầm nghĩ Lâm Thiện Vũ nàng vì sao không theo kịch bản trong sách viết gì cả? Lúc này nàng không phải nên xấu hổ, e thẹn vùi đầu xuống không dám ngẩng mặt lên sao? Có điều nghĩ đến tính tình của nàng, hắn lại rất nhanh cao hứng trở lại, hừ, nàng chắn chắn là đang giả vờ, biết bản thiếu gia nhìn nàng như thế, trong nội tâm nàng nhất định là đang cực kỳ sung sướng, và cao hứng, nhất định là như vậy!
Phó Gia Bảo nghĩ như vậy, cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện trong lúc mình không để ý đã giơ hai chân còn đang mang giày lên khỏi mặt đất sắp chạm đến tấm trải giường rồi, lập tức hạ chân xuống.
Lúc này, A Hạ hô lớn từ bên ngoài phòng vào: "Thiếu nãi nãi, chỗ thảo dược mà sáng nay ngài sai người đi tìm đã tìm được rồi."
Lâm Thiện Vũ nghe vậy thì rất vui vẻ, cao hứng. Sáng nay nàng đã phân phó người chiếu mấy bản vẽ nàng đã vẽ trước đó đến mấy nhà thuốc lớn tìm xem, không nghĩ tới thật sự có thể tìm được, lại còn nhanh như thế. Nàng trả lời: "Ta sẽ đến xem ngay." Sau đó liền thuận tay cầm lấy bản vẽ mới vẽ xong đi ra ngoài.
Ngay từ đầu Phó Gia Bảo còn mong đợi nhìn nàng, chờ mãi đến lúc thấy nàng không chút để ý đến hắn quay người rời đi, ngay cả chào hỏi một tiếng cũng không có, lập tức cực kỳ thất vọng.
Hắn ngơ ngác ngồi trên giường một lúc, cảm thấy mình giống như một cô dâu nhỏ bị trượng phu không ngó ngàng, bỏ bê trong nhà vậy.
Ý nghĩ này vừa mới nhảy ra, Phó Gia Bảo đột nhiên bừng tỉnh, lập tức bật người ngồi dậy.
Xong xong rồi, vì sao hắn lại loại suy nghĩ này? Hắn đi tới đi lui mấy vòng trong phòng, cảm thấy nhất định là do võ công của Lâm Thiện Vũ quá lợi hại, tính tình lại thật cứng cỏi, kiên cường, cho nên mới làm cho hắn tạo thành loại ảo giác này. Đúng vậy, nhất định là do Lâm Thiện Vũ cả!
Nghĩ tới đây, hắn lại buông lỏng chút, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, bỗng nhiên hắn chợt nghĩ tới một chuyện, vội xoay người nhìn về phía gầm giường.
Buổi sáng hôm đó sau khi hắn từ ngoài thành trở về, hắn nhớ kỹ hắn đã đem cởi giày cỏ đặt ở gầm giường. Nhưng mà lúc này quay lại nhìn, lại phát hiện gầm giường rỗng tuếch, cái gì cũng không có.
Giày cỏ Lâm Thiện Vũ bện cho hắn đâu rồi?
Phó Gia Bảo đang nghĩ ngợi vì sao không nhìn thấy chúng, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng của A Hạ.
Hắn không nhịn được nói: "Lại có chuyện gì?"
A Hạ thưa: "Đại thiếu gia, Sử thiếu gia và Minh thiếu gia đến thăm ngài. Đang chờ ở ngoài!"
Sử Khấu và Minh Cảnh! Hai người anh em tốt đến thăm hắn, nhưng lúc này hắn lại không cảm thấy cao hứng. Hắn hơi nhíu mày lại, dặn A Hạ mời hai người họ đi vào.
Hai người anh em tốt đến đây, Phó Gia Bảo cũng tạm thời đem chuyện này buông xuống, tính toán đợi chiêu đãi hai người họ xong, trở lại sẽ tìm giày cỏ sau. Chờ đến lúc hắn đi ra ngoài, Sử Sử Khấu và Minh Cảnh đã ngồi trong đại sảnh chờ sẵn. Hai người một đỏ một xanh, đang ngồi trong sảnh đường trò chuyện uống trà.
Phó Gia Bảo rất muốn xông qua gõ bọn họ mỗi người một cái, nhưng hắn hiện tại đi đường cũng không được nhanh nhẹn, chỉ có thể chậm rãi đi qua hừ hừ nói, "Còn nói là anh em tốt, ba ngày rồi mới chịu đến thăm ta."
Sử Khấu lập tức mở miệng kể khổ cho hắn nghe, "Người anh em à, không phải hai người bọn ta không đến thăm huynh, mà thực tế là cha huynh quản rất nghiêm, ngày đầu tiên huynh trở về ta và Minh huynh liền muốn tới tìm huynh rồi, nhưng Minh huynh nói trên người huynh có tổn thương nên để cho huynh nghỉ ngơi lấy sức một ngày, ngày thứ hai hai ta đưa bái thiếp, lại đều bị cha huynh đẩy đi, huynh cũng biết cha huynh không chào đón bọn ta mà, không có cách nào khác, hai chúng ta lại phải canh thêm hai ngày, thật vất vả mới nhìn thấy cha huynh đi ra ngoài, thế là liền chạy tới."
Minh Cảnh cũng gật đầu nói: "Sử huynh nói không sai, nếu không chúng ta cũng không đến nỗi phải đợi đến lúc này mới tới cửa."
Sử Khấu lại nói: "Lúc này đến thăm huynh mới thật là tốt bao nhiêu, vừa không phải phơi nắng lại còn mát mẻ, đợi lát nữa trời tối hẳn rồi, ba chúng ta còn có thể đốt đuốc nói chuyện thâu đêm, thiệt là tốt biết bao nhiêu!"
Nói là đốt đuốc nói chuyện thâu đêm, thật ra thì ba người bọn hắn tụ lại cùng một chỗ làm gì có thể làm chuyện gì đứng đắn, nghiêm túc, đơn giản chính là ở trong vườn đổ xúc xắc, chơi chọi dế hay cùng nhau đọc tiểu thuyết mà thôi.
Phó Gia Bảo nghe vậy, tâm tình mới tốt lên, "Coi như hai người các huynh còn có lương tâm."
Bỏ qua đề tài này, ba người lại chụm đầu nói tới nói lui, Sử Khấu và Minh Cảnh hỏi Phó Gia Bảo chuyện ngày ấy bị bọn cướp kia bắt lên núi.
Phó Gia Bảo chậm rãi thuật lại cho bọn hắn nghe, đương nhiên, hắn đem chuyện mình đã cầu xin đám người kia tha thứ ém nhẹm đi, còn lại tự nhiên tất cả đều là hắn vì cứu người mà hi sinh bản thân, đầy tinh thần nghĩa hiệp can đảm chiến đấu với bọn giặc cướp độc ác kia, cũng chính là lúc này, hắn mới nhớ tới tiểu nha đầu mình đã tiện tay cứu lúc đó.
Vón dĩ Phó Gia Bảo cho là mình chém gió đến như vậy sẽ làm cho hai anh em tốt của hắn hoài nghi, hắn còn đang tính gọi nha đầu đó đến làm chứng cho mình nữa, kết quả hắn nói xong, hai người bọn họ đều vỗ tay khen ngợi, Minh Cảnh còn tỏ ra vô cùng chấn động và kinh ngạc mà nhìn hắn nói, "Phó huynh, trước kia ta thật không nghĩ tới huynh là một người tốt đến như thế, huynh thật xứng đáng với chữ "Hiệp"!"
Phó Gia Bảo thử dò xét hỏi lại: "Các huynh đều tin ta?"
Sử Khấu nhấp một ngụm nước trà, nói: "Sao lại không tin? Tên Lục Giáp kia đã sớm đem chuyện xảy ra lúc huynh ở trên núi nói ra. Lại còn ở khắp nơi kể và chê cười huynh ngu ngốc, còn nói huynh vì muốn cái danh anh hùng ngay cả mạng cũng không còn tiếc rồi, tất cả đều là nhờ hắn đi mời quan binh mới cứu được một mạng của huynh."
"Tên Lục Giáp quả là miệng chó không thể mọc được ngà voi mà!" Phó Gia Bảo tức giận nói: "Không có ta hắn vẫn có thể có thể chạy thoát được?"
Sử Khấu và Minh Cảnh cùng nhau nhìn về phía hắn hai mắt lấp léo, tò mò hỏi, "Cho nên chuyện là như thế nào?"
Thế là Phó Gia Bảo đem chuyện hắn và Lục Giáp cùng nhau hợp lực tìm ra đường nhỏ kể ra, đương nhiên, hắn cũng không quên khuếch đại tác dụng của mình ở trong đó, cường điệu nhấn mạnh Lục Giáp vô sỉ.
Ba người bọn họ vốn đã không hợp nhau bao giờ, huống chi Lục Giáp còn ở bên ngoài dựng chuyện chê cười Phó Gia Bảo, hiện tại Phó Gia Bảo chê bai, hạ thấp Lục Giáp, Sử Khấu và Minh Cảnh tất nhiên cảm thấy mười phần thoải mái hả hê, hận không thể ghi lật tất cả những gì Phó Gia Bảo vừa nói, rồi cho người in ấn ra một lô một lốc dán đầy khắp cái ngõ ngách của huyện Nhạc Bình.
Ba người ngồi tám chuyện hơn nửa canh giờ, bỗng nhiên Minh Cảnh nói muốn tới thư phòng một chút
Thế là Phó Gia Bảo mang theo hai người bọn họ đến thư phòng, mắt thấy bốn phía đều không còn người khác, Minh Cảnh mới nói: "Phó huynh, không phải huynh vẫn muốn hòa ly sao? Vừa vặn huynh đã cứu nha đầu kia, nếu không thì có thể dùng nàng..."
Phó Gia Bảo sững sờ.
Mà cũng đúng lúc này, Họa Thúy xách theo một thùng nước đi đến thư phòng, chuẩn bị dọn dẹp vệ sinh, vừa đi tới cửa lại vừa vặn nghe được câu này.
Trong thư phòng ba người cũng nghe thấy Họa Thúy phát ra động tĩnh, lập tức dừng ngừng nói. Phó Gia Bảo nhìn thấy nha đầu đứng ngoài cửa kia mi thanh mục tú, không hề nhận ra đây đúng là nha đầu cả người dơ bẩn đầy đất cát tro bụi mà hắn tiện tay cứu, còn tưởng rằng đây là nha hoàn mới tới Phó gia, vì thế chỉ phất phất tay cho nàng lui xuống, nhưng lại không biết, câu nói mà vừa nãy Minh Cảnh đã nói kia, đã được Họa Thúy ghi tạc vào đáy lòng rồi.