(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tả Linh Xuyên là thiên tài bẩm sinh, vừa thông minh vừa chịu khó nên luôn giữ vững hạng nhất trong khối, có thể bỏ xa hạng nhì mấy chục điểm.
Trước kia Mạnh Triều Nhân chỉ đến trường cho có lệ, căn bản rất yếu, dạo này được Tả Linh Xuyên đốc thúc nên mới học hành đàng hoàng, sau khóa huấn luyện đặc biệt cậu đã có thể bắt kịp tiến độ ôn tập của lớp.
Tiến bộ thì tiến bộ nhưng vẫn chưa thể đạt tiêu chuẩn học sinh khá giỏi.
Thành tích của Tề Kha Hàn nằm ở mức trung bình khá, không cao không thấp, còn nổi trội ở một số môn.
Vốn dĩ hắn cũng chẳng muốn làm học sinh giỏi, nhưng Tả Linh Xuyên luôn lấy lý do học thêm để ở một mình với Mạnh Triều Nhân nên hắn buộc lòng phải mang theo bài tập chen vào làm bộ học chung, không thể để hai người kia bồi đắp tình cảm sau lưng mình được. Để không rơi xuống thế hạ phong, hắn ở nhà vụng trộm khêu đèn làm rất nhiều bài tập, muốn vượt mặt Tả Linh Xuyên để giải đề giùm Mạnh Triều Nhân.
Cứ vờ vịt như vậy, thành tích của hắn cũng tiến bộ lúc nào không hay.
Mẹ hắn cầm bảng điểm xem một lát rồi cảm thán: "Con mà học hỏi Tiểu Tả sớm một chút thì chẳng phải điểm tăng từ lâu rồi sao."
Tề Kha Hàn hơi khó chịu nhưng không sao phản bác được.
Nhưng buổi tối cha về cho hắn một khoản tiền tiêu vặt kha khá làm hắn vui lên ngay, quyết định cuối tuần mời Mạnh Triều Nhân đến nhà hàng tình nhân ăn một bữa ra trò.
"......" Tề Kha Hàn nhìn chằm chằm bộ dao nĩa trước mặt rồi lại quay sang nhìn thằng bạn bên cạnh, "Cậu ở đây có thừa quá không vậy? Tớ có mời cậu đâu."
Nhà hàng tình nhân có thêm Tả Linh Xuyên lập tức mất đi không khí.
Tả Linh Xuyên thờ ơ nói: "Cậu tự đặt ra quy định cho nhóm mà, đừng tự chuốc nhục nữa."
Tề Kha Hàn: "......"
Mẹ nó, đây đúng là quy định hắn đặt ra thật.
Trước đó Tả Linh Xuyên và Mạnh Triều Nhân xác định quan hệ người yêu làm hắn càng nghĩ càng tức, nửa đêm phát điên trong nhóm chat ba người, nói phải đặt ra một quy định "công bằng", Mạnh Triều Nhân không được trọng bên này khinh bên kia mà nhất định phải công bằng.
Vì vậy chỉ cần bọn họ đều rảnh thì Mạnh Triều Nhân không được ra ngoài với một trong hai người. Việc gì lớn phải bàn bạc với nhau, sau khi bỏ phiếu thông qua trong nhóm mới được áp dụng.
"Cứ nói thẳng là phải hỏi ý cậu không tốt hơn à," Tả Linh Xuyên ngồi nghiêm chỉnh cạnh bàn tròn cắt bít tết vừa bưng lên, "Còn bày đặt quy định nữa."
Tả Linh Xuyên biết Mạnh Triều Nhân chiều ý mình vô điều kiện, nếu muốn thiểu số phục tùng đa số thì Tề Kha Hàn thua là cái chắc.
Y cũng biết vì mình và Tề Kha Hàn là "chủ nhân" nên Mạnh Triều Nhân sẽ không bao giờ phản đối bọn họ.
Nhìn bề ngoài thì chủ nhân là y và Tề Kha Hàn nhưng người đóng vai trò quyết định then chốt trong mọi vấn đề luôn là Mạnh Triều Nhân.
Tề Kha Hàn nói không lại Tả Linh Xuyên nên quyết tâm tối nay xem đối phương như vô hình.
Hắn thở hắt một hơi rồi rót ly nước chanh cho Mạnh Triều Nhân đang chăm chỉ ăn khoai tây chiên bên cạnh, lúc đưa còn cố ý dặn dò: "Cầm chắc vào, coi chừng nước văng ra đấy."
Mạnh Triều Nhân mờ mịt chớp mắt mấy cái, cầm ly bằng cả hai tay rồi nói: "Ừ......"
Gió đêm mát mẻ, bóng cây đung đưa trên con đường lát đá.
Ba người ngồi trên ghế dài ở công viên ngửa đầu nhìn bầu trời lác đác sao.
Mạnh Triều Nhân giơ máy thổi bong bóng lên thổi ra thật nhiều bong bóng.
Trong tóc mềm của cậu giấu một đôi tai chó lông xù, Tề Kha Hàn vừa ấn nút thì tai sẽ nhúc nhích.
Trên cổ cậu đeo vòng đen gắn chuông, mỗi cổ tay buộc một sợi dây thừng, đầu kia sợi dây là chủ nhân kiêm bạn trai của cậu, Tả Linh Xuyên và Tề Kha Hàn.
Chó con vui vẻ, chó con vĩnh viễn không có phiền não sẽ luôn dắt hai chủ nhân phi nước đại đến tương lai hạnh phúc.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");