(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tại sao? Tại sao Tả Linh Xuyên lại nhận quà cậu tặng chứ? Mạnh Triều Nhân cứ ngỡ mình đang mơ, nhưng sau khi chớp mắt mấy cái rồi nhéo mạnh đùi mình, hình ảnh trước mắt vẫn chưa biến mất.
Lần này hộp cơm không nằm trong thùng rác nữa.
Nhưng Tả Linh Xuyên cũng không ăn mà vẫn để nó trong hộc bàn.
Mạnh Triều Nhân ngẩn ngơ ngồi xổm cạnh bàn học Tả Linh Xuyên, khi lấy hộp ra thì phát hiện bên trên có dán một mảnh giấy ghi chú.
Là Tả Linh Xuyên viết cho cậu, nét chữ rất mảnh.
Mặt trên viết: "Đừng tặng nữa."
Còn mặt sau viết: "Hoa cũng lấy về đi."
Thì ra y cảm thấy phiền lòng, nhận quà là để vạch rõ khoảng cách với cậu...... Mạnh Triều Nhân yên lặng bưng hộp cơm về chỗ ngồi của mình nhưng không đem đóa hồng kia đi.
Trong phòng học chỉ còn mình cậu nên cực kỳ yên tĩnh.
Những người khác đã đến ký túc xá nghỉ trưa, theo quy định thì không được lẻn về phòng học, nhưng xưa nay Mạnh Triều Nhân chưa bao giờ quan tâm đến nội quy cả.
Cậu thẫn thờ múc cơm vào miệng, chợt nghĩ ra điều gì nên lại xé một trang vở viết vội mấy dòng, sau đó chèn tờ giấy dưới hộp bút của Tả Linh Xuyên.
-
Mảnh giấy ghi chú kia được Mạnh Triều Nhân xem như quà tặng của Tả Linh Xuyên, trân trọng ép trong quyển nhật ký.
Cậu không hề cảm thấy thất bại mà sau khi tan học vẫn đeo cặp đi theo Tả Linh Xuyên đến phòng tập nhạc, đứng ngoài cửa sổ tỉ mỉ khắc họa hình dáng y trên trang giấy trắng.
Đương nhiên Mạnh Triều Nhân có thể quang minh chính đại vào thưởng thức buổi diễn tấu của Tả Linh Xuyên, nhưng cậu tình nguyện đứng ở góc tối để biến mình thành một kẻ rình mò đê tiện.
Cậu còn không thể nói chuyện với Tả Linh Xuyên như bạn học bình thường chứ đừng nói chi trở thành bạn bè. Nếu Tả Linh Xuyên chịu giẫm lên mặt cậu, nhất định cậu sẽ cảm động rơi nước mắt rồi hôn liếm chân y.
Sự xuất hiện của Tề Kha Hàn, bạn thân từ nhỏ với Tả Linh Xuyên quả thực là món quà trời ban cho cậu.
Trước kia cậu từng có ý định trộm áo khoác của Tả Linh Xuyên về nhà nhưng vì ngần ngại nên cuối cùng vẫn không thực hiện, chỉ khi nào không có ai mới ôm chiếc áo kia hưởng thụ niềm hạnh phúc được chìm đắm trong mùi hương của y tầm mười phút.
Giờ đã có Tề Kha Hàn giúp cậu thực hiện ước nguyện rồi.
Chẳng hạn như để cậu tự sướng bằng áo chơi bóng của Tả Linh Xuyên.
Nhớ đến niềm hạnh phúc tối qua, Mạnh Triều Nhân nhoẻn miệng cười. Cậu định thần lại rồi ngẩng đầu nhìn vào phòng tập nhạc, phát hiện trên cây đàn piano trước mặt Tả Linh Xuyên có một cái ống đựng bút.
Hoa hồng vàng cắm trong ống, cánh hoa mềm mại còn đọng nước long lanh.
Cậu mở to mắt bám vào cửa kính nhìn rất lâu.
Tả Linh Xuyên không hề nhìn cậu, mười ngón tay lướt nhanh trên dãy phím đen trắng, tiếng đàn du dương tựa gió xuân quanh quẩn trong phòng như đang thổi đóa hồng nở rộ kia khẽ rung rinh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");