(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mạnh Triều Nhân ở một mình, mọi sự liên lạc của cậu với mẹ hầu hết là về tiền bạc chứ chẳng có chút tình cảm nào.
Đối với mẹ, đây giống như làm từ thiện hơn là nuôi con: Định kỳ chuyển khoản, mỗi tháng nhắn tin hỏi thăm đối tượng mình giúp đỡ sống chết ra sao.
Khi bà chưa bận rộn như bây giờ cũng thử tìm cách điều trị tâm lý cho con, chỉ tiếc là không mấy hiệu quả, Mạnh Triều Nhân vẫn từ một hạt giống nhỏ phát triển thành một cây nấm kỳ quái.
Về sau bà cho rằng đây là một dạng khiếm khuyết di truyền, từ đó quyết định nuôi thả con trai.
Cũng không phải bà hoàn toàn không thương con.
Điều kiện sống của Mạnh Triều Nhân rất tốt, từ hồi cấp hai đã có điện thoại di động và máy tính riêng, sau ngày cha mẹ ly hôn vẫn luôn sống tự do không ai quản giáo.
Khi mẹ nghe điện thoại biết cậu lên được mấy trăm hạng sau một thời gian dài đứng bét khối thì hết sức vui mừng, nói gì mà "quả nhiên đến tuổi sẽ hiểu chuyện", còn nói nếu cậu thi vào đại học tốt chưa biết chừng sau này có thể đến công ty mình thực tập.
Mạnh Triều Nhân chỉ chú trọng hạnh phúc hiện tại chứ không nghĩ đến tương lai, cũng không hiểu mẹ đang nói gì, ôm gối ngồi trên ghế salon ậm ừ đáp lại bà.
Mẹ cứ tưởng cậu đã thoát khỏi trạng thái rối loạn thần kinh, có thể hòa nhập với xã hội như người bình thường.
Mạnh Triều Nhân sờ chiếc vòng trên cổ, nghĩ thầm mình có biến thành "người" đâu, chỉ là có hai chủ nhân tốt nên mới biến thành chó con hiền lành ngoan ngoãn thôi.
Từ lâu cậu đã quen sống một mình, cũng rất biết cách lấp đầy sự cô đơn và buồn chán bằng trí tưởng tượng.
Nhưng từ khi được nhận nuôi, cậu chẳng còn sức lực để nghĩ lung tung nữa. Học hành và tình dục đã lấp đầy cuộc sống hàng ngày của cậu, còn phải dành thời gian học cách xã giao từ Tề Kha Hàn, cố gắng giao tiếp với các học sinh khác trong lớp.
Sống xa mẹ trở thành một điều tốt.
Nhà thuê của cậu biến thành căn cứ bí mật để "tụ họp" với hai chủ nhân, cách âm rất tốt nên có thể la hét ầm ĩ, có thể chơi đủ trò khác nhau mà không sợ bị ai phá đám.
Dường như ba người họ làm trái với lẽ thường nhưng loại vấn đề đạo đức này không nằm trong phạm vi cân nhắc của Mạnh Triều Nhân, điều duy nhất khiến cậu khó xử là cuối tuần nên chơi kiểu play nào.
Nhưng không phải lúc nào cũng là ba người.
Dù sao Tả Linh Xuyên tan học còn phải tập piano và đọc rất nhiều sách, có khi phải chuẩn bị trình diễn, có khi phải tham gia thi đấu ở xa, cuộc sống vừa phong phú vừa bận rộn.
Tề Kha Hàn có rất nhiều tiền tiêu vặt, hào phóng khẳng khái, sẵn sàng vung tay quá trán vì cậu, thỉnh thoảng đóng vai shipper đem gà rán CocaCola hoặc món ăn vặt khác và truyện tranh chạy tới nhà cậu, dạy cậu cách hưởng thụ cuộc sống.
Chờ cậu hưởng thụ cuộc sống xong, Tề Kha Hàn sẽ hưởng thụ thân thể cậu.
Đôi khi nam sinh sẽ mở TV, chọn đại một bộ phim làm âm thanh nền rồi chơi cậu từ phía sau một cách thô bạo trên ghế salon (thô bạo là yêu cầu của cậu), phết bơ lên lưng hoặc vú cậu rồi từ từ liếm sạch, liếm đến khi làn da trắng nõn của cậu ửng đỏ vì tình dục.
"Triều Nhân......" Tề Kha Hàn rất quý những lúc chỉ có hai người họ làm tình, ra sức làm cậu dễ chịu, khiến cậu không thể nào phân tâm nhớ đến người khác nữa.
Thật ra so với làm từ phía sau, Tề Kha Hàn thích làm chính diện hơn.
Tư thế này có thể ôm eo cậu, vuốt ve lỗ tai lông xù trên tóc cậu, hôn cậu đến khi môi hai người đều sưng lên mới nhả ra.
Tay cậu bị cột bằng dây xích chó, cánh tay và cổ tay hằn lên vết đỏ, khi thân thể lắc lư, lục lạc trên vòng cổ còn kêu leng keng.
Tề Kha Hàn cắn nhẹ má cậu rồi nhìn sâu vào đôi mắt đen long lanh nước của cậu, thấp giọng hỏi: "Thích không?"
Cậu nép sát vào ngực đối phương, hai đùi kẹp chặt eo nam sinh, run rẩy "gâu" một tiếng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");