Nhật Ký Thuần Dưỡng Chó Con

Chương 8




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mạnh Triều Nhân ra sức làm một con rệp trong mắt Tả Linh Xuyên.

Thỉnh thoảng cậu sẽ kẹp mấy tờ giấy viết những câu sến súa vào sách vở của y, bày tỏ tình yêu của mình bằng một giọng điệu mà người bình thường không thể nào hiểu được.

Nhưng cậu đoán Tả Linh Xuyên sẽ không đọc kỹ nội dung trên giấy, có khi chưa nhìn đã vo tròn ném vào thùng rác rồi.

Tả Linh Xuyên là người trầm tĩnh nghiêm nghị, hầu như không bao giờ thể hiện sở thích của mình ra ngoài, mặt bàn sạch trơn, cặp sách cũng chẳng có bất kỳ vật trang trí nào, đàn piano đều là những bài kinh điển, rất khó nhìn ra y có hứng thú với điều gì.

Trong mắt đa số bạn học, y là một học sinh gương mẫu lạnh lùng, tuấn tú đẹp trai, thành tích xuất chúng nhưng không mấy thân thiện với mọi người.

Vẻ lạnh lùng này lại khiến Mạnh Triều Nhân mê như điếu đổ, thậm chí còn thấy gợi cảm là khác.

Hôm qua sau khi cúp điện thoại, Mạnh Triều Nhân vui vẻ tới tủ lạnh kiểm tra nguyên liệu nấu ăn, nghĩ xem nên làm món gì cho hộp cơm trưa của Tả Linh Xuyên.

Dù biết đối phương hoàn toàn không ăn, thậm chí còn ghê tởm mình nhưng cậu vẫn vui sướng làm chuyện không bao giờ được đáp lại này.

Dưới lầu có một tiệm hoa nhỏ, sáng nay cậu thấy bên trong có một đóa hồng vàng nở rất đẹp, đứng nghĩ ngợi một hồi lại nhịn không được bỏ tiền mua nó.

Hoa hồng. Cậu nghĩ Tả Linh Xuyên là một đóa hồng.

Có gai, kiêu sa, tỏa hương thơm thoang thoảng.

Mạnh Triều Nhân luôn tới trường rất sớm.

Khi quét phòng học, cậu lén lút đặt cơm hộp và hoa hồng vào hộc bàn của Tả Linh Xuyên.

Nhưng cậu biết đến giờ nghỉ trưa, cậu sẽ tìm thấy những thứ mình tặng trong thùng rác.

Bị vứt đồ hoặc bị căm ghét cũng không làm Mạnh Triều Nhân khổ sở, thật ra từ lâu lắm rồi cậu chẳng còn đau lòng nữa, tình yêu mà cậu tưởng tượng ra khiến cậu luôn chìm đắm trong một niềm hạnh phúc huyễn hoặc.

Khi Tả Linh Xuyên lên bảng giải bài, cậu nấp sau giá đỡ sách nhìn chằm chằm lưng y một cách thèm khát.

Đồng phục của y luôn sạch tinh tươm và được ủi thẳng thớm, tỷ lệ cơ thể cực kỳ hoàn hảo, mơ hồ thấy được đường cong cơ bắp trên cánh tay, chân rất dài, bên dưới mang giày thể thao hàng hiệu hợp mốt.

Giải bài xong, khi Tả Linh Xuyên quay người đột nhiên quét mắt qua lớp học một vòng.

Chẳng biết có phải ảo giác hay không mà Mạnh Triều Nhân cảm thấy y nhìn thoáng qua mình.

Trái tim trong ngực cậu đập loạn xạ, bị ánh mắt Tả Linh Xuyên làm hồn phách chấn động, có chút đầu váng mắt hoa.

Suy nghĩ hạ lưu của cậu bị phát hiện rồi sao?

Khuôn mặt tái nhợt của Mạnh Triều Nhân trở nên ửng hồng, si mê nhìn theo bóng dáng Tả Linh Xuyên.

Khi tất cả mọi người rời khỏi lớp thì Mạnh Triều Nhân chạy ngược vào phòng học, đang định ngồi xổm xuống tìm hộp cơm của mình trong thùng rác thì vô tình liếc thấy trên giá đỡ sách của Tả Linh Xuyên có thứ gì đó màu vàng nhạt——

Đó là bông hồng mà cậu tặng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.