(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trước khi ra cửa Tề Kha Hàn bỗng thấy hơi khẩn trương nên quay về nhà bôi ít keo xịt tóc, còn thay một bộ đồ mới.
Nhưng thay xong hắn lại hối hận, nghĩ thầm có cố gắng bao nhiêu cũng chẳng ích gì, gương mặt đẹp trai này của hắn chẳng đáng một xu với Mạnh Triều Nhân, trong mắt cậu chỉ có Tả Linh Xuyên mà thôi, trái tim bên lề như hắn ngay cả bí đỏ cũng không bằng.
Nhưng hắn vẫn cứ đi.
Khi đưa tay gõ cửa, Tề Kha Hàn hít sâu một hơi rồi cố gắng làm ra vẻ tự nhiên, trong lòng đoán thầm Tả Linh Xuyên không cho mình vào cửa hoặc là sau khi vào sẽ bị hắt hủi ngó lơ.
Cửa nhanh chóng mở ra.
Hắn còn chưa chuẩn bị tâm lý kỹ càng thì Mạnh Triều Nhân mặc áo ngủ rộng thùng thình đã lao tới như chó con nhiệt tình, vùi đầu vào cổ hắn nói: "Tề Kha Hàn, cậu tới rồi!"
Thanh âm rất nhẹ, cảm xúc vui sướng không giống đang giả bộ.
Trước khi Tả Linh Xuyên xụ mặt đi tới xách chó đi, thiếu niên kiễng chân lên hôn má Tề Kha Hàn một cái rồi nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cậu, cậu tốt thật đó!"
Cảm nhận được xúc cảm mềm mại trên má, đầu óc Tề Kha Hàn đứng máy, vẫn chưa nhận ra đây chỉ là tấm "thẻ người tốt" mà thôi.
Nhưng "người tốt" có đãi ngộ thế này hình như cũng không lỗ lắm.
Mạnh Triều Nhân còn muốn nói tiếp nhưng đã bị Tả Linh Xuyên phía sau ôm eo kéo ra.
"Mạnh Triều Nhân, cậu nhiệt tình với nó thế làm gì?" Tả Linh Xuyên nhịn không được nắm cằm Mạnh Triều Nhân rồi cắn răng nghiến lợi nói, "Tớ có đồng ý cho cậu gọi nó tới đâu."
Mạnh Triều Nhân không hề cảm thấy mình làm sai, quay đầu nhìn chằm chằm mặt y bằng đôi mắt đen láy, hưng phấn huơ tay lúng búng nói: "Nhưng, nhưng Tề Kha Hàn có nhiều đồ chơi hay lắm, ba người càng đông vui hơn mà......"
Tả Linh Xuyên: "......"
Y không thể nào hiểu nổi: "Làm tình chứ có phải hoạt động tập thể đâu, cần đông vui làm gì?"
Một lát sau, y hiểu ra một nghĩa khác từ câu nói của thiếu niên: Thì ra Mạnh Triều Nhân gọi Tề Kha Hàn tới là mong đối phương tặng đạo cụ tình thú.
Sau khi Tả Linh Xuyên buông tay, Mạnh Triều Nhân lập tức chui ra khỏi ngực y rồi vui vẻ chạy đến trước mặt Tề Kha Hàn hỏi: "Cậu có đem...... cái lông xù kia tới không?"
Trước khi đến đây Tề Kha Hàn chỉ muốn ăn mặc bảnh bao để cạnh tranh với thằng bạn mình chứ đâu ngờ Mạnh Triều Nhân thẳng thắn như vậy, gọi hắn đến để chởi 3P ở nhà Tả Linh Xuyên.
Ngay cả áo mưa hắn còn không đem thì làm sao có thể đem mấy thứ khó nói kia ra ngoài chứ?
Lông xù...... Chẳng lẽ Mạnh Triều Nhân nói tới cái đuôi chó nhét hậu môn mà hắn cất dưới đáy rương sao?
Thấy hắn do dự, Mạnh Triều Nhân thoáng thất vọng rồi lại hỏi hắn: "Còn cái rung rung kia đâu?"
Cậu thích gậy rung lần trước chơi với hắn vậy sao? Vành tai Tề Kha Hàn nóng lên, móc túi ra rồi xòe tay chứng minh mình không đem theo gì cả, thấp giọng nói: "...... Tớ chỉ đến tay không thôi."
Mạnh Triều Nhân càng thất vọng hơn.
Nếu cậu có tai và đuôi nhất định bây giờ sẽ ỉu xìu cụp xuống.
"Cậu......" Tề Kha Hàn không chịu nổi bộ dạng này của Mạnh Triều Nhân, "Lúc nãy trong điện thoại cậu có nói đâu. Tớ về nhà lấy không được sao, cậu còn muốn gì nữa không?"
Mạnh Triều Nhân ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn sáng rực dưới tóc mái, chậm rãi nói: "Lấy cái gì nặng đô hơn đi, còn muốn còng tay và bịt mắt lần kia nữa......"
Tả Linh Xuyên cau mày: "......"
Sao lại biết rõ thế chứ?
"Lần kia" là lần nào? Rốt cuộc hai người này đã làm bao nhiêu lần rồi hả?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");