(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mạnh Triều Nhân thật sự không cố ý chọc tức.
Thậm chí cậu còn cho rằng lần nào mình cũng nghiêm túc quan sát sắc mặt đối phương rồi mới trả lời.
Khi Tả Linh Xuyên tức giận túm cậu đánh đòn, cậu vẫn chưa biết lỗi mà hết sức vui vẻ, cứ tưởng bị đánh cũng là một phần của "trò chơi" trên giường. Cậu chổng mông lên, bị nam sinh quất mấy cái đỏ bừng, hai mông thịt trắng mềm bị đánh rung lên, còn có chút tinh dịch chảy xuống bắp đùi cậu.
"Chẳng phải đã bảo cậu kẹp chặt rồi à?" Tả Linh Xuyên nói.
Mạnh Triều Nhân dúi đầu vào gối mềm, nhất thời hơi ngạt thở.
Cậu thút thít rên rỉ, lỗ nhỏ mới thít chặt lại bị côn thịt thô to vạch ra. Tả Linh Xuyên đâm vào càng mạnh hơn lúc nãy làm chân cậu bủn rủn, eo bị đôi tay cường tráng kia bóp chặt không cách nào giãy dụa, chỉ có thể tràn ra chất lỏng ngọt ngào như trái chín bị ai đó bóp nát.
Họ gây ra động tĩnh hơi lớn, khi ván giường rung lên, Tả Khâm đến gõ cửa hỏi họ ngủ chưa.
Tả Linh Xuyên điều chỉnh lại nhịp thở, đè chặt thiếu niên dưới người rồi nhìn cửa phòng ngủ khóa trái, chờ mẹ đi xong mới thì thầm vào tai Mạnh Triều Nhân: "Không được nhắc tên thằng khác."
Nói xong y bắt đầu hối hận, sợ đối phương nghe thấy sự ghen tuông trong lời nói của mình.
May mà Mạnh Triều Nhân rất ngốc nên không nghe ra bất kỳ lời bóng gió nào.
Nhưng nghĩ một hồi y lại bực tức, không hiểu Mạnh Triều Nhân giả ngu hay ngu thật, thế mà chẳng chú ý gì đến sơ hở của y cả.
Mạnh Triều Nhân bị y giày vò thêm mấy lần, tinh lực cạn kiệt không cách nào nói chuyện, chỉ có thể chóng mặt ôm chăn nằm cạnh y, bụng dưới run rẩy vì dư vị cao trào, bị y bóp hàm cũng chỉ rên rỉ mấy tiếng trong cổ, không còn sức đòi hôn như lúc nãy nữa.
Nút áo ngủ của thiếu niên đã cởi ra hết, vải bị nắm nhăn nhúm, từ xương quai xanh đến bắp đùi chi chít dấu mờ, giữa hai chân là tinh dịch đã khô. Y dựa vào thành giường, mượn ánh đèn bàn ngắm mặt Mạnh Triều Nhân, khóe môi vô thức nhếch lên, nhìn một hồi lại duỗi ngón trỏ lướt nhẹ qua hàng mi rũ xuống của cậu.
Bẩn.
Nhưng vì là y làm bẩn nên không thấy ghét, cũng chẳng buồn nôn.
"Còn đòi tớ hôn cậu......" Tả Linh Xuyên cúi đầu xuống, ngón cái vạch môi Mạnh Triều Nhân ra, nắm đầu lưỡi mềm mại bên trong rồi nói, "Sao tớ phải hôn cậu chứ? Hôn xong cậu còn vẫy đuôi với Tề Kha Hàn nữa."
Đây mà là yêu à?
Nhưng Mạnh Triều Nhân vẫn chưa chính thức tỏ tình với y.
Vốn dĩ y đã lên kế hoạch rất tốt, định bụng sẽ lạnh lùng từ chối cậu mấy lần, sau đó ép cậu chứng minh tình cảm với mình.
Y tin chắc Mạnh Triều Nhân là miếng kẹo da trâu đã dính thì sẽ không gỡ ra được, sẽ chỉ u mê bám đuôi y, kiên trì làm những điều vô nghĩa để bày tỏ tình yêu với y.
Y không thể chủ động tỏ tình được. Mạnh Triều Nhân có chỗ nào đáng để y chủ động chứ.
Mạnh Triều Nhân đã sắp ngủ thiếp đi, trong lúc nửa mê nửa tỉnh chợt nghe có người hỏi mình muốn có bạn trai không.
Nghe khá giống giọng Tả Linh Xuyên.
Bạn trai? Mạnh Triều Nhân ngáp một cái rồi mơ màng suy nghĩ đề nghị của đối phương.
Cậu trở mình rúc vào ngực nam sinh, tham lam hít mùi bạc hà thơm mát trên người y.
Cậu rất thích Tả Linh Xuyên.
Nhưng cậu cũng không cần y làm bạn trai mình lắm.
Vì vậy cậu lắc đầu lẩm bẩm nói "không muốn".
Chó con chỉ cần chủ nhân chứ không cần bạn trai.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");