Nhật Ký Thuần Dưỡng Chó Con

Chương 65




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mẹ Tả Linh Xuyên có đôi lông mày thanh mảnh, khuôn mặt nhỏ, vóc dáng cao ráo, thoạt nhìn là mỹ nhân hơi đanh đá nhưng khi nói chuyện trên mặt luôn nở nụ cười, giọng nói cũng ôn hòa không làm người ta thấy sợ hãi hay xa cách.

Khi gặp Mạnh Triều Nhân, bà vừa vui vừa kinh ngạc, dù sao ngoại trừ Tề Kha Hàn nhà kế bên, bao năm nay bà chưa bao giờ thấy con mình chủ động dẫn bạn về nhà cả.

Mạnh Triều Nhân rất lễ phép, dáng dấp cũng thanh tú, tóc dài hơn các thiếu niên khác, đầu nhỏ xinh, đứng cạnh con trai bà nhìn chẳng khác nào thiếu nữ.

Cậu có vẻ rất khẩn trương, ngồi trên ghế salon ưỡn lưng thẳng tắp chăm chú lắng nghe bà nói chuyện, khi chớp mắt lông mi dài chớp chớp, đôi mắt nhìn bà hệt như hai viên pha lê đen trong suốt.

Bà nói muốn đi rửa trái cây cho họ ăn, Mạnh Triều Nhân lập tức theo vào rồi thuần thục tỉa táo bà mới rửa xong thành hình tai thỏ.

Thậm chí cậu còn giúp bà cắt hành rửa rau rồi hỏi bà có cần giúp gì nữa không.

Tả Khâm thoáng kinh ngạc, nhịn không được khen Mạnh Triều Nhân mấy câu, thiếu niên này được bà khen thì hết sức mừng rỡ, mặt lập tức đỏ bừng, hai mắt lóe sáng, nhìn giống như sắp khóc vậy.

"Dì, dì ơi," Mạnh Triều Nhân đi cạnh bà nói cà lăm, "Chẳng ai khen cháu vì mấy việc này hết."

Cậu đang định nói tiếp thì bị Tả Linh Xuyên kéo ra ngoài bếp.

-

Mạnh Triều Nhân hoàn toàn không nhớ lời y dặn mà liến thoắng nói với mẹ y một tràng dài.

Tả Linh Xuyên bực bội ấn người xuống ghế salon, cấm tiệt thiếu niên không được lắm lời nữa.

Y biết Mạnh Triều Nhân sẽ không gây phiền phức gì, có lẽ chỉ là bất mãn vì cậu không ở cạnh mình thôi.

Mạnh Triều Nhân chẳng những không ăn năn hối lỗi mà còn vui vẻ cho y xem quả táo hình con thỏ mình vừa tỉa xong rồi bảo y: "Hồi đó tớ đi ăn cơm với mẹ, quán cơm đều tỉa táo thành hình này...... Nhìn nó xinh nên lúc ăn cũng thấy vui theo!"

Y chưa kịp đưa tay lên thì mẹ y đã cầm một quả táo từ trong bếp đi ra cười nói: "Triều Nhân tỉa đẹp lắm."

Mạnh Triều Nhân vô cùng hãnh diện, suýt nữa đã nhảy dựng lên biến thành chó con vẫy đuôi chạy quanh mẹ Tả Linh Xuyên.

Ngón chân cậu nhúc nhích dưới dép lê xù lông, cong mắt cười ngây ngô với Tả Khâm. Tả Linh Xuyên nghĩ mãi mà không rõ tại sao cậu lại dễ dàng vui vẻ như vậy, khóe miệng trĩu xuống, y cũng cầm một miếng lên ăn, mở miệng muốn khen bừa một câu nhưng cuối cùng chỉ thốt ra hai chữ "tạm được".

Mẹ Tả liếc y một cái rồi quay đầu cười bảo Mạnh Triều Nhân đừng để ý, từ nhỏ y đã không biết nói chuyện rồi, còn hỏi cậu sao lại làm bạn với y.

Tả Linh Xuyên buồn rầu nói: "Mẹ......"

Mạnh Triều Nhân ngắt lời y: "Vì thích ạ."

Tả Linh Xuyên không kịp ngăn cản: "......"

"Cháu là người lập dị nên mấy bạn học khác đều bắt nạt cháu," Mạnh Triều Nhân nói thầm, "Nhưng Tả Linh Xuyên thì khác. Vì vậy cháu muốn làm bạn với cậu ấy."

Tả Linh Xuyên có rất nhiều lời muốn nói nhưng khi Mạnh Triều Nhân nói xong, những lời kia đều bị y nuốt ngược vào bụng.

Y nghĩ thầm mình cũng đang bắt nạt Mạnh Triều Nhân mà.

Có chỗ nào khác chứ? Y không giống người khác sao?

Mạnh Triều Nhân nói với mẹ y: "Cháu không muốn dì ghét cháu đâu, dì đừng ghét cháu được không ạ?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.