Nhật Ký Thuần Dưỡng Chó Con

Chương 63




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tiết cuối cùng giáo viên toán dạy lố mười lăm phút, Tề Kha Hàn sờ cổ, không nghe lọt bất cứ nội dung nào, đế giày vô thức nhịp xuống sàn, trong lòng chỉ nghĩ đến Mạnh Triều Nhân.

Lát nữa hắn sẽ đi hẹn hò cuối tuần với Mạnh Triều Nhân, cùng nhau làm bài và làm tình, vui sướng trải qua hai ngày, hắn còn có thể lấy tiền tiêu vặt mời chó con uống trà sữa và đi ăn nữa.

Kế hoạch hết sức đẹp đẽ nhưng thực tế lại không như ý muốn.

Tề Kha Hàn đeo ba lô phóng như bay xuống lầu dáo dác nhìn vào lớp Mạnh Triều Nhân, phát hiện thiếu niên không có ở đó, mặt bàn trống trơn, ba lô cũng đem đi thì lập tức thất vọng.

Chỗ ngồi tên bạn thân Tả Linh Xuyên của hắn cũng trống không, khả năng lừa bán chó con cực kỳ cao!

Theo thời khóa biểu hàng ngày của Tả Linh Xuyên, có lẽ giờ này hai người đang trong phòng tập piano ở lầu bên cạnh. Tề Kha Hàn chạy tới, phát hiện cửa phòng tập đàn khóa trái, cửa sổ cũng đóng chặt, màn cửa kéo kín mít, bên trong vọng ra tiếng dương cầm thánh thót.

Hắn có nhắm mắt cũng tưởng tượng ra thằng bạn mình ngồi bên trong lướt tay trên những phím đàn đen trắng với vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng không coi ai ra gì.

Nghe tiếng đàn rất khó phán đoán tình hình trong phòng, hắn ra sức đập cửa liên hồi nhưng Tả Linh Xuyên vẫn không dừng lại, tựa như đang mải mê luyện tập nên không ra mở cửa cho hắn.

"Cậu ấy về nhà rồi." Đàn xong một bài, Tả Linh Xuyên mới kéo màn cửa ra một khe hẹp rồi bực bội nhíu mày nói với hắn qua cửa kính, "Tớ còn phải tập nửa tiếng nữa, đừng ở đây quấy rầy tớ."

"Cậu còn muốn gạt tớ à? Chắc chắn cậu ấy đang ở trong phòng." Tề Kha Hàn còn lâu mới tin, nếu Mạnh Triều Nhân không có bên trong thì Tả Linh Xuyên cần gì phải đóng cửa kín mít như vậy để tập đàn.

Nhưng hắn không thể xô cửa hay đập vỡ cửa sổ, hai người đứng đó giằng co hồi lâu, cuối cùng mẹ hắn gọi điện sai hắn đi siêu thị mua xì dầu bột mì khăn giấy thì trận giằng co này mới kết thúc.

"Cuối tuần đừng tìm cậu ấy." Trước khi hắn ôm một bụng tức giận xách ba lô đi, Tả Linh Xuyên bảo hắn, "Giờ cậu ấy không cho cậu vào nhà nữa đâu."

Tề Kha Hàn hít sâu một hơi rồi hỏi: "Dựa vào cái gì?"

Tả Linh Xuyên thản nhiên nói: "Vì tớ không cho phép chứ sao."

Đối phương vừa dứt lời thì Tề Kha Hàn thấy màn cửa lại bị kéo kín, trên mặt kính phản chiếu khóe miệng run rẩy và ánh mắt hung ác của hắn.

Hắn ngồi trên xe buýt nghĩ thầm Tả Linh Xuyên là cái thá gì chứ, nhưng đồng thời biết rõ mình có xông vào cũng chẳng kiếm được chỗ tốt, Mạnh Triều Nhân quá bất công, nếu có ba người chắc chắn sẽ không nghiêng về phía hắn đâu.

Phải nghĩ lâu dài chứ đừng nóng nảy.

Dù sao trưa nay hắn cũng nếm qua rồi, nhường Tả Linh Xuyên một lần cũng không phải không được.

Tề Kha Hàn tự nhủ rồi cố kìm lại ý định đá mạnh vào chuông báo cháy.

-

Mạnh Triều Nhân co người nấp sau cánh cửa, chờ Tả Linh Xuyên ngồi lại xuống ghế tập đàn mới bò sang quỳ giữa hai chân y như lúc nãy, dùng miệng kéo xuống khóa quần nam sinh làm dương vật bị cậu liếm cứng rắn bật mạnh ra ngoài.

Cậu hầu hạ Tả Linh Xuyên với vẻ nịnh nọt, ngoan ngoãn rúc đầu vào giữa hai chân y, ra sức thè lưỡi liếm những đường gân bên trên rồi nuốt xuống chất nhầy tanh nóng rỉ ra từ côn thịt.

Tả Linh Xuyên thở dốc một hồi nhưng từ đầu đến cuối vẫn không hề nhìn cậu. Khi sắp đàn xong một bài, nam sinh mới cúi đầu kéo mạnh tóc cậu rồi thấp giọng hỏi: "Để cậu ta chơi mông mình cậu vui lắm à?"

Cậu ngẩng mặt lên, im lặng hồi lâu rồi khờ khạo cười với y.

Mạnh Triều Nhân biết Tả Linh Xuyên chê mình bẩn, chê chỗ đó của mình chứa tinh dịch Tề Kha Hàn suốt buổi chiều thật tởm lợm.

Bởi vậy cậu đổi sang dùng miệng giải quyết cho Tả Linh Xuyên.

"Thực sự không được, nhưng, nhưng có thể đeo nó để làm mà......" Cậu lấy bao cao su mới mua ra khỏi túi đồng phục rồi áp gương mặt trắng nõn lên dương vật nóng hổi của Tả Linh Xuyên, tha thiết nói, "Vì, vì tớ thích cậu lắm...... Cứ mặc sức xài tớ đi."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.