(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cuộc sống của Tả Linh Xuyên hệt như một chương trình được lập trình sẵn.
Y thường ngủ trước mười giờ rưỡi tối, năm giờ sáng dậy nghe tiếng Anh, tập piano hai lần một tuần, nếu không mưa thì lên xe buýt số 426 về nhà, thứ Năm sẽ xuống lầu chạy bộ trong cư xá, thỉnh thoảng còn gặp tên bạn chơi từ nhỏ dắt chó đi dạo trên đường.
Cha quản lý công ty mười ngày nửa tháng mới về nhà một lần, mẹ đi làm gần cư xá, công việc nhàn hạ tan tầm sớm nên có thể nấu xong cơm tối trước khi y đi học về.
Cha mẹ êm ấm hòa thuận, lúc rảnh cả nhà còn đi du lịch.
Mỗi khi đứng nhất lớp y đều được cha thưởng, có lúc là tiền, có lúc là những thứ y muốn.
Rất nhiều người ghen tị với y, y có tư cách xem mình là ánh sáng chói lọi trong đám đông, đồng thời khinh thường những người thua kém mình.
Y thông minh đẹp trai, còn có một gia đình hạnh phúc nữa.
Cuộc đời y luôn thuận buồm xuôi gió, cho dù không nói ra thì mơ ước của y cũng sẽ sớm thành hiện thực.
Mới đầu Tả Linh Xuyên chỉ xem Mạnh Triều Nhân là bug không đáng kể.
Bug không ảnh hưởng đến chương trình vận hành mà chỉ phát sinh một vài dữ liệu vô nghĩa.
Chẳng hạn như hoa trên bục giảng, hộp cơm trong hộc bàn, còn có theo dõi và nhìn trộm.
Y nghĩ bug sẽ tự fix rất nhanh, Mạnh Triều Nhân sẽ chán và bỏ kiểu theo đuổi nực cười này.
Rõ ràng nói thích y mà sao còn đi với người khác chứ?
Khi thiếu niên đi theo Tề Kha Hàn, Tả Linh Xuyên cảm thấy tức tối vì bị phản bội nhưng chẳng những không cản hai người kia mà còn quay lưng đi nhanh về phòng mình, vờ như không thèm để ý Mạnh Triều Nhân chút nào.
Buổi chiều. Ánh nắng rực rỡ.
Ngồi trong phòng học, tai Tả Linh Xuyên làm trái ý muốn của y tự tiện nghe lén người chung quanh trò chuyện, từ đó thu thập bất kỳ tin tức nào liên quan đến Mạnh Triều Nhân.
Y biết Mạnh Triều Nhân đang ngồi đằng kia, chỉ cần y quay đầu lại là có thể bắt gặp ánh mắt thiếu niên đang nhìn trộm mình sau lưng. Cứ nghĩ đến đối phương đang quan sát lời nói và hành động của mình thì y lại bắt đầu hồi hộp, mặc dù y biết sự hồi hộp này hết sức vô lý.
Tả Linh Xuyên ưỡn lưng ngồi thẳng lên rồi cúi đầu nhìn vở, trong lòng vẫn còn canh cánh chuyện trưa nay hai người kia ngủ chung giường.
Nghĩ tới nghĩ lui y lại nổi cáu, nhíu mày thở hắt một hơi mới kìm được lửa giận bốc lên.
Sau tiết học thứ hai buổi chiều, Tề Kha Hàn lại chạy xuống gọi Mạnh Triều Nhân ra ngoài, y nghe có người xì xào bán tán đó là bạn trai Mạnh Triều Nhân đúng không.
Hình như Tề Kha Hàn cố ý chọc tức y nên xốc nổi ôm Mạnh Triều Nhân một hồi, sau khi vò tóc thiếu niên rối bù mới chịu buông tay.
Đến khi định thần lại, Tả Linh Xuyên phát hiện mình đã đứng ở cửa lớp.
Tề Kha Hàn đi rồi.
"Chìa khoá."
Lúc thiếu niên sắp vào lớp, Tả Linh Xuyên lạnh mặt chìa tay ra ở góc độ người khác không thấy được.
Sau khi cậu ngoan ngoãn giao chìa khoá nhà mình ra, y thấp giọng nói tiếp: "Tan học đến phòng tập đàn đi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");