(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi thấy thằng bạn mình ngồi cạnh Mạnh Triều Nhân, nụ cười trên mặt Tề Kha Hàn lập tức tắt ngấm.
Trong tiệm này còn có mấy học sinh của trường họ, Tả Linh Xuyên ngồi đây mà không sợ bị người ta bàn tán à?
Không giữ hình tượng ở lại trường làm đóa hoa kiêu kỳ mà chạy tới đây phá đám hắn và Triều Nhân hẹn hò làm gì...... Tề Kha Hàn đang quạu thì thấy Tả Linh Xuyên lấy từ ba lô ra hộp cơm có dán mảnh giấy ghi chú vẽ hình chó con.
Lần trước hắn đã thấy hộp cơm này ở nhà Mạnh Triều Nhân, mang đậm bản sắc của cậu.
Mạnh Triều Nhân cúi đầu nhìn chằm chằm hộp cơm Tả Linh Xuyên đang cầm, hồi lâu sau mới thì thầm: "Chưa vứt đi......"
Cậu đoán chắc Tả Linh Xuyên sẽ không ăn, cố ý đem tới hẳn là muốn trả cho mình, định lấy hộp lại theo thói quen thì bị nam sinh lạnh lùng trừng mắt.
Tả Linh Xuyên hỏi cậu: "Cậu chỉ có một hộp cơm thôi à?"
Mạnh Triều Nhân gật đầu.
Tả Linh Xuyên nói: "Cậu chỉ làm cơm hộp cho tớ mà không làm cho mình sao?"
Mạnh Triều Nhân tiếp tục gật đầu.
Cậu chẳng mấy để tâm chuyện ăn uống của mình, suốt một thời gian dài chỉ ăn bánh mì và bánh quy, thành công làm mình suy dinh dưỡng.
Hộp cơm này đúng là mua cho Tả Linh Xuyên.
Khi làm đồ ăn Mạnh Triều Nhân luôn mong đợi vẻ mặt nhấm nháp của đối phương nên lần nào cũng dồn hết tâm sức vào đó.
Cha mẹ ly dị, từ lúc còn nhỏ xíu cậu đã bắt đầu tập nấu ăn cho mình. Mới đầu chưa quen nên bị phỏng và đứt tay như cơm bữa, nhưng nhờ kiên trì nỗ lực bền bỉ mà không cần công thức cậu vẫn có thể nấu được món ngon.
Tả Linh Xuyên chưa từng nếm đồ ăn cậu làm.
Nhưng cũng không sao, cậu sẽ nhặt về ăn hết, không lãng phí bất kỳ thứ gì cả.
"Này, cậu có ăn không hả?" Tề Kha Hàn trừng hộp cơm đến nỗi hai mắt sắp tỏa ra ánh sáng xanh lè, nhịn không được xen vào nói với thằng bạn, "Không ăn thì cho tớ đi."
Tả Linh Xuyên nhíu mày, không lên tiếng mà dời hộp cơm lại gần mình hơn.
Nếu không có Tề Kha Hàn ở đây, nhất định y sẽ trả lại đồ ăn còn nguyên vẹn cho Mạnh Triều Nhân rồi nói vài câu không mấy dễ nghe với thiếu niên tràn đầy háo hức bên cạnh.
Y thầm thở dài trong lòng rồi suy nghĩ một lát, cuối cùng hạ quyết tâm, rũ mắt mở ra hộp cơm mỗi sáng đều xuất hiện trong hộc bàn này.
Thịt chiên và súp lơ xào trong hộp vẫn còn ấm, khi mở ra mùi thịt xen lẫn mùi tiêu ập vào mặt. Trình bày rất đẹp mắt, trên cơm còn xếp cà chua thái lát và trứng chiên vàng ươm.
"Tớ......" Mạnh Triều Nhân khẩn trương nhìn mặt y rồi nhỏ giọng nói, "Tớ chẳng biết cậu thích ăn gì cả, có lẽ tớ vô ý nấu phải món cậu ghét rồi."
Tề Kha Hàn ghen tị muốn chết, đứng dậy xoa đầu thiếu niên như vò lông chó rồi nói: "Tớ không kén ăn đâu, lần sau cậu cũng làm cho tớ một......"
Hắn còn chưa nói xong thì Tả Linh Xuyên đã quay đầu sang, mượn thành ghế che chắn hôn vội một cái lên môi Mạnh Triều Nhân.
Còn hôn rất mạnh làm phát ra một tiếng chụt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");