(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đây là lần đầu tiên Tả Linh Xuyên cố ý đến cạnh chỗ ngồi của cậu.
Mạnh Triều Nhân có chút hưng phấn làm gương mặt lại đỏ bừng, muốn mở miệng nói gì đó với Tả Linh Xuyên nhưng ánh mắt y không rơi vào người cậu mà chỉ cảnh cáo đám nam sinh vây quanh cậu đừng quậy trong lớp nữa.
Vóc dáng Tả Linh Xuyên cao lớn, cơ bắp đều do tập gym luyện ra được chứ không phải để cho có, khi lạnh mặt nói chuyện với bạn đồng lứa cực kỳ có uy nên chỉ chốc lát sau đã đuổi đám kia ra khỏi Mạnh Triều Nhân.
"Tả......" Mạnh Triều Nhân chớp mắt, muốn lén lút nắm góc áo Tả Linh Xuyên nhưng chưa kịp chạm vào thì y đã cau mày trừng cậu một cái, hoàn toàn khác xa biểu lộ trong nhà vệ sinh lúc nãy.
Được rồi.
Mạnh Triều Nhân thu tay về rồi lúng túng cúi đầu nhìn chó con trên giấy ghi chú của mình bị nam sinh bất cẩn làm nhòe, nghĩ thầm:
Cũng đúng thôi, đây đâu phải hẹn hò, cậu nên ngoan ngoãn làm công cụ phát tiết bí mật của Tả Linh Xuyên, không được để lộ quan hệ của họ ra ánh sáng.
"Tháo xuống." Cậu đang nghĩ miên man thì chợt nghe Tả Linh Xuyên đứng cạnh thấp giọng bảo mình, "Xấu chết đi được."
Cậu ngơ ngác ngẩng đầu nhìn y một lát mới hiểu ra y đang nói đến chiếc kẹp trên tóc mái kia.
Không đẹp sao?
Mạnh Triều Nhân cũng chẳng chú trọng bề ngoài của mình, hiếm khi soi gương và hầu như không chụp ảnh.
Tả Linh Xuyên không thích nghĩa là không đẹp đúng không?
Cậu phục tùng mệnh lệnh của Tả Linh Xuyên vô điều kiện nên lập tức tháo xuống kẹp tóc màu hồng kia, khi cúi đầu tóc mái rũ xuống che lại mắt cậu, tựa như có một đám mây đen bay qua che khuất sao trời lấp lánh.
-
Chuông tan học vừa reo thì Tề Kha Hàn đã đeo ba lô đứng ngoài, hoàn toàn không có ý định tránh né hiềm nghi mà nhìn chằm chằm vào Mạnh Triều Nhân ngồi cuối lớp.
Giáo viên vẫn còn nán lại viết bài giải trên bảng.
Mạnh Triều Nhân đang cúi đầu ghi chép hết sức nghiêm túc. Tề Kha Hàn xỏ tay vào túi, vừa cảm thấy thiếu niên cắn nắp bút nhìn rất đáng yêu vừa nhớ đến cái bao mình nhất thời nóng đầu nhét vào dưới người cậu.
Tên nhóc này còn ngoan ngoãn kẹp lại không nhỉ?
Tề Kha Hàn thất thần nghĩ ngợi một hồi, đột nhiên phát hiện vật trong đũng quần mình lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu lên, hắn vội vã cốc đầu mình mấy cái để xua đi những tưởng tượng dâm đãng kia.
Khác hẳn Tả Linh Xuyên, hắn ra sức tuyên bố chủ quyền của mình với Mạnh Triều Nhân trước mặt người ngoài. Nếu không phải lý trí nhắc nhở hắn phải chú ý hình tượng thì hắn đã áp mặt vào cửa kính từ lâu rồi.
Giáo viên vừa đi xong, hắn lẻn vào cửa sau đi thẳng tới chỗ ngồi của Mạnh Triều Nhân rồi đưa tay vò rối mái tóc đen mềm của thiếu niên.
"Lát nữa đi ăn với tớ nhé." Tề Kha Hàn nói, "Tớ mời cậu uống trà sữa."
Mạnh Triều Nhân ngẩng đầu nhìn hắn, không gật đầu cũng chẳng trả lời mà quay sang nhìn Tả Linh Xuyên bên kia.
"Nhìn cậu ta làm gì?" Tề Kha Hàn nói, "Cậu ta là chúa sĩ diện mà, ở trường không chịu đi chung với cậu đâu."
-
Chúa sĩ diện Tả Linh Xuyên đang giả bộ xếp bài thi, nhưng thật ra trong lòng hít sâu một hơi rồi nghĩ thầm:
Nhất định phải tìm cách bóp chết con châu chấu họ Tề kia mới được.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");