Nhật Ký Thuần Dưỡng Chó Con

Chương 52




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tâm trạng Mạnh Triều Nhân vui sướng hơn bất cứ lúc nào.

Sau khi hòa vào đám đông và theo Tả Linh Xuyên vào lớp, trên mặt cậu vẫn còn lộ rõ nụ cười tươi tắn.

Vì bình thường cậu rất ít biểu lộ, cũng không ngẩng đầu nói chuyện với người khác nên số bạn học chú ý tới cậu không nhiều lắm.

Điều duy nhất ở cậu thu hút sự chú ý của người khác là mái tóc dài và chiếc áo dài tay mà mùa hè cũng không cởi ra.

Nhưng sự vui vẻ toát ra từ Mạnh Triều Nhân hôm nay thực sự quá mạnh, trong giờ học cũng luôn nở nụ cười, nhìn là biết vừa gặp chuyện vui. Người chung quanh ít nhiều gì cũng phát hiện ra sự khác thường của cậu, nhưng bọn họ không thể tính là bạn nên không tiện hỏi cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cậu chẳng buồn để ý ánh mắt dò xét của người khác, khi cúi đầu làm bài, trong lòng vẫn đang nghĩ đến cảm giác ẩm ướt trong quần lót. Tề Kha Hàn chơi nửa chừng thì đeo bao vào côn thịt, nhưng không phải để tiện cho việc xử lý.

Sau khi thắt nút bao cao su chứa đầy tinh dịch, nam sinh nhét nó vào lỗ nhỏ của cậu rồi vỗ mông cậu mấy cái, bảo cậu phải mang thứ này học hết hai tiết sau.

Mạnh Triều Nhân cầu còn không được.

Cậu rũ mắt nhìn dây kéo đồng phục của mình rồi chậm chạp đưa tay sờ bụng, nhếch môi nghĩ thầm: Tuyệt thật, cảm giác như mang thai con của Tả Linh Xuyên vậy.

Đương nhiên cậu không thể mang thai nhưng sự tưởng tượng này làm cậu hưng phấn đến nỗi sởn da gà, suýt nữa còn cương cứng ngay trên lớp.

Trong khoảnh khắc cậu còn nghĩ hay là nói chuyện này cho mẹ biết để xem bà có tức tốc bỏ việc chạy tới đây không, tức giận tát cậu mấy cái rồi quát cậu đừng có làm ra hành động bán mình thấp hèn như thế.

Có lẽ bà sẽ cúp ngang điện thoại rồi chặn số cậu, xem như không có thằng con biến thái này nữa.

Hiện thực sẽ không cuồng loạn như cậu tưởng tượng, thật ra dù cậu có mang thai thì sau khi mẹ biết cũng chỉ gửi cho cậu một khoản tiền để cậu tự tới bệnh viện giải quyết mà thôi.

Nghĩ vậy Mạnh Triều Nhân lại nhịn không được nhếch môi cười.

Chẳng ai hiểu được điểm cười của cậu cả.

Cậu nhịp chân trên sàn, bút bi lướt trên giấy phát ra tiếng sột soạt. Cậu nghe thấy bên cạnh có người đang ngáp, có người đang xì xào nói chuyện, thầy giáo đang viết trên bảng đen, còn có tiếng bóng rổ từ dưới lầu vọng lên.

Bịch bịch.

Xoẹt xoẹt.

Lá cây bị gió thổi xào xạc, còn nghe được tiếng côn trùng rả rích xa xa.

Tai cậu bắt được những âm thanh nhỏ bé vô nghĩa này, trong nháy mắt nghe thấy tiếng mở nắp bình, theo phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn về phía Tả Linh Xuyên ngồi.

Đúng là y mới vặn nắp bình nước.

Sau khi rót nước vào miệng, hầu kết nam sinh nhấp nhô lên xuống, qua ánh mắt tự gắn kính lọc của cậu càng tăng thêm vẻ gợi cảm.

Ánh mắt cậu quá lộ liễu nên Tả Linh Xuyên nhanh chóng quay sang liếc nhìn cậu, lông mày hơi nhíu lại.

[ Học đàng hoàng vào.]

Mạnh Triều Nhân gối đầu lên hai cánh tay khoanh lại rồi mở to mắt đọc khẩu hình của Tả Linh Xuyên.

Cậu sờ chiếc khóa nhỏ trên cổ mình, cảm nhận được một niềm hạnh phúc khó tả.

Lúc nãy vội thay quần áo nên chưa kịp hỏi Tả Linh Xuyên và Tề Kha Hàn......

Giờ cậu đã là chó của họ rồi sao?

Chẳng những có chủ nhân mà còn có tận hai người.

Điều này đã mở rộng nhận thức của cậu, trước đây cậu chưa từng nghĩ ba người có thể làm chung với nhau.

Tuy hơi đau nhưng sướng không tưởng.

Mạnh Triều Nhân hờ hững nhìn nội dung trong sách giáo khoa rồi chống cằm nghĩ: Tan học phải đi năn nỉ Tề Kha Hàn giúp mình chơi 3P thêm mấy lần nữa mới được.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.