(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tuy đã sớm đoán trước nhưng Tả Linh Xuyên qua cầu rút ván cũng thật quá nhanh!
Tề Kha Hàn suýt nữa bị thằng bạn lật lọng chọc cho tức quá hóa cười.
"Chẳng phải đã nói thay phiên nhau rồi sao?" Hắn không chịu giao Mạnh Triều Nhân vào tay Tả Linh Xuyên mà ôm chặt nửa người trên của thiếu niên, phía dưới càng cứng trong lòng càng tức, "Cậu muốn ăn gian à?"
Tả Linh Xuyên lạnh lùng nói: "Không cho."
Mạnh Triều Nhân bị kẹp ở giữa thở hổn hển, ánh mắt tan rã, vẫn chưa lấy lại tinh thần sau trận ân ái kịch liệt ban nãy.
Ấm áp, trong bụng nóng hổi...... Thật lợi hại, thật tuyệt vời! Đây chính là cảm giác được Tả Linh Xuyên hiếp sao?
Muốn, muốn thêm lần nữa!
Mạnh Triều Nhân đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không hề để ý hai thiếu niên bên cạnh đang cãi cọ gì.
Ba người cùng làm chuyện này với cậu mà nói chẳng có gì lạ cả, cậu thích ôm ấp nóng bỏng, thích toàn thân nhớp nháp mồ hôi, còn thích người khác để lại vết cắn trên người mình nữa.
Ngọn lửa hạnh phúc như đang sắp hòa tan cậu.
"Cậu không thèm cơ mà," Tề Kha Hàn nói, "Tớ nhặt được thì phải là của tớ chứ?"
Tả Linh Xuyên nói: "Buông tay ra."
"Ồ? Cậu ấy tự nguyện làm tình với tớ, cậu dựa vào cái gì mà quyết định thay cậu ấy hả?" Tề Kha Hàn ôm Mạnh Triều Nhân chặt hơn, khi lửa giận lên đến đỉnh điểm lại nhếch miệng cười, "Tả Linh Xuyên, nghĩ cho kỹ đi, ba chúng ta đều là châu chấu trên một sợi thừng, bí mật này đâu thể để người khác biết đúng không?"
Tả Linh Xuyên nói mà chẳng hề biến sắc: "Chỉ có cậu là châu chấu thôi."
"Từ nhỏ đến lớn cậu vẫn luôn tự tin như vậy." Tề Kha Hàn liếm môi trên khô khốc rồi cười nói, "Tả Linh Xuyên, điện thoại trong túi áo tớ đã ghi âm toàn bộ quá trình lúc nãy rồi...... Cậu mà đẩy tớ ra thì coi chừng."
Khóe miệng Tả Linh Xuyên nhếch lên nhưng trên mặt chẳng có chút ý cười nào: "Bỉ ổi."
"Cậu còn có tư cách nói tớ nữa à......" Tề Kha Hàn đang định cãi với thằng bạn thêm mấy câu thì chợt nghe Mạnh Triều Nhân trong ngực mình nói phải tranh thủ làm thêm mấy lần, tan học sẽ có người tới đây nên không tiện làm tiếp nữa.
Khi nói lời này cổ họng Mạnh Triều Nhân hơi khàn, còn mang theo giọng mũi rất nhỏ, đôi mắt đen láy chớp chớp, lúc cười trên má lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, nhìn như chú chó con chạy quanh cắn ống quần người ta.
Dưới vẻ trầm lặng thường ngày lại cất giấu một mặt ngây thơ như thế, còn hay nói mấy câu dâm đãng nữa.
Tề Kha Hàn nghĩ chắc mình có kính lọc dày tám trăm mét với Mạnh Triều Nhân rồi, bất kể cậu làm gì hắn cũng thấy đáng yêu, dù có bực tức cũng không thể nổi giận với đối phương.
Bắp chân cong cong đáng yêu, núm vú nho nhỏ đáng yêu, bị chơi nhịn không được khóc nấc cũng siêu cấp đáng yêu.
Vượt qua muôn vàn khó khăn, rốt cuộc vật cứng chờ đợi đã lâu cũng được lỗ nhỏ ấm áp kẹp chặt, Tề Kha Hàn thở phào một hơi, cả thể xác lẫn tinh thần đều sảng khoái.
Tâm trạng hắn tốt hơn nhiều, đang định xoay mặt thiếu niên lại để hôn đôi môi mềm mại kia thì Tả Linh Xuyên đã đi trước hắn một bước, giành được quyền chiếm hữu miệng Mạnh Triều Nhân.
"Thích, thích hôn hôn......" Mạnh Triều Nhân bị chơi đùa làm tiếng nói đứt quãng, miễn cưỡng tỉnh táo lại sau lúc thiếu dưỡng khí rồi nói, "Ngày mai cũng ôm tớ được không, cảm ơn cậu......"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");