(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Độ dày da mặt của Mạnh Triều Nhân tuyệt đối không thể so với người bình thường, làm chuyện này chẳng những không xấu hổ mà còn hưng phấn đến nỗi hai mắt tỏa sáng.
Cậu vừa mới khỏi bệnh, thế mà giờ đã hăng hái vẫy đuôi trước mặt Tả Linh Xuyên.
Tề Kha Hàn đứng cạnh nhìn một hồi, bực tức nhắm mắt tự nhủ tên nhóc này chính là đồ ngốc nên đừng quá để ý.
"Về lớp." Tả Linh Xuyên lạnh lùng vỗ mạnh một cái lên mu bàn tay Mạnh Triều Nhân để cậu kéo áo xuống, "Trưa nay nói tiếp."
Chuông vào học reo lên lần nữa.
Mạnh Triều Nhân đứng yên tại chỗ, khẽ chớp mắt rồi cúi đầu nhìn bàn tay bị đánh đau.
Bị người mình thích đánh khiến cậu cảm thấy khoảng cách giữa hai người đã rút ngắn lại. Thật hạnh phúc làm sao.
Tả Linh Xuyên cũng không biết Mạnh Triều Nhân đang nghĩ gì, thấy cậu còn muốn dính chung một chỗ với tên họ Tề kia thì nhíu mày, rõ ràng không muốn ra tay nhưng vẫn nhịn không được kéo mạnh cánh tay gầy gò của thiếu niên, muốn kéo người tới cạnh mình.
Mạnh Triều Nhân bị y kéo ngã chúi tới trước.
Theo tình huống bình thường, Mạnh Triều Nhân sẽ loạng choạng ngã vào lòng y. Khoảnh khắc này hệt như một thước phim quay chậm, đại não Tả Linh Xuyên vận chuyển cực nhanh, nghĩ xem nên thuận thế ôm Mạnh Triều Nhân hay đẩy phắt cậu ra.
Lỡ đẩy xong Mạnh Triều Nhân bị Tề Kha Hàn túm đi thì sao?
Tả Linh Xuyên chưa kịp suy nghĩ thấu đáo thì đã bị khí nóng trên đũng quần làm bừng tỉnh.
Tay y còn đang nắm cánh tay Mạnh Triều Nhân, thiếu niên lảo đảo kia thế mà ngồi thụp xuống áp khuôn mặt đỏ bừng vào quần y, còn thè lưỡi liếm nút quần tây màu trắng.
"Mạnh Triều Nhân! Đừng có liếm bừa bãi!" Tề Kha Hàn nghiến răng kéo cậu lên, "Lỡ bị ai thấy......"
Hôm qua phát sốt, hôm nay phát tình đúng không?
"Rửa sạch rồi, có thể dùng được rồi......" Mạnh Triều Nhân bị túm gáy vẫn không chịu thôi mà còn đánh bạo ôm chặt eo Tả Linh Xuyên.
Bị người khác thấy càng tốt chứ sao.
Tưởng tượng ra cảnh bị những người khác thấy mình mút chim, cậu lập tức cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Tả Linh Xuyên không giống những gì cậu nghĩ.
Hình như cũng chẳng xa cách cho lắm.
Tuyết rơi vào lòng bàn tay cậu không hề lạnh mà trong khoảnh khắc tan thành nước ấm. Mạnh Triều Nhân si mê hít hà mùi thơm quen thuộc trên người đối phương, đôi môi mềm mại mơn trớn chỗ tỏa ra hơi nóng qua lớp vải.
Khi bị kéo đứng dậy, cậu đưa tay sờ chỗ cứng rắn nhô lên dưới người nam sinh.
Tề Kha Hàn vừa bịt miệng Mạnh Triều Nhân đề phòng cậu nói nhảm vừa giương mắt nhìn bạn mình: "Tả Linh Xuyên, có lên lớp không?"
Tả Linh Xuyên nhìn Mạnh Triều Nhân.
Hồi lâu sau y mới mở miệng nói:
"Lên."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");