Nhật Ký Thuần Dưỡng Chó Con

Chương 44




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hôm nay tâm trạng Tề Kha Hàn cũng chập trùng lên xuống.

Vốn dĩ hắn đã lên kế hoạch bài bản, thừa dịp Mạnh Triều Nhân bị bệnh sẽ đến tạo ấn tượng tốt để làm tên sói mắt trắng này cảm động.

Ai ngờ Tả Linh Xuyên đột nhiên ập tới cướp hết mọi sự chú ý của Mạnh Triều Nhân.

Thôi kệ. Ít nhất cũng biết nhà Mạnh Triều Nhân rồi, sau này còn nhiều cơ hội mà.

Sau khi trở về hắn không vào nhà ngay mà leo lên tầng cao nhất.

Hắn vứt cặp sang một bên rồi nằm ngửa trên sân thượng nhìn chằm chằm bầu trời đêm lấp lánh sao.

Chết tiệt, ngắm sao cũng nhớ đến đôi mắt Mạnh Triều Nhân nữa.

Tề Kha Hàn gác tay che mặt, nghĩ thầm mẹ nó mình thích Mạnh Triều Nhân đúng là sai lầm mà, đối phương chẳng thèm ngó ngàng gì đến hắn khiến hắn cứ như thằng ngốc si tình vậy.

Mẹ, không thích hắn cũng chẳng từ chối mà còn chủ động quấn lấy hắn rồi hôn hít lên giường...... Báo hại hắn dạo này học hành chểnh mảng, tan học lại nhịn không được chạy xuống máy lọc dưới lầu lấy nước chỉ để đi ngang qua lớp Mạnh Triều Nhân nhìn cậu một lần.

Sau khi chửi thầm Mạnh Triều Nhân mấy phút, tâm tình hắn mới khá hơn chút ít, ngồi dậy lấy điện thoại ra khỏi cặp rồi xụ mặt nhắn tin cho Mạnh Triều Nhân hỏi xem cậu đã khỏe chưa.

Cũng may lần này không có dấu chấm than đỏ chót trước tin nhắn nữa.

Mạnh Triều Nhân nhanh chóng trả lời hắn: [ Khỏe lắm rồi ]

Một lát sau, Mạnh Triều Nhân lại nhắn: [ Cảm ơn cậu nhé ]

Mẹ nó chứ, ai thèm một câu cảm ơn của cậu hả?

Tề Kha Hàn lại nổi cáu vô cớ, cầm điện thoại đi vòng quanh sân thượng. Đi hai vòng thì thấy Mạnh Triều Nhân nhắn tin cảm tạ hắn bằng ngữ khí chân thành tha thiết vì đã đưa Tả Linh Xuyên đến nhà mình.

Hả? Hắn đưa Tả Linh Xuyên tới?

Hắn cau mày gõ chữ định giải thích, nhưng chưa kịp gửi thì lại thấy Mạnh Triều Nhân nhắn một câu: [ Phải làm mấy lần để báo đáp cậu đây?]

Hửm, báo đáp...... báo đáp?

Tề Kha Hàn nhìn màn hình lóe sáng, mím môi suy nghĩ hồi lâu rồi xóa hết chữ vừa gõ trong khung chat.

Hắn lại ngồi xuống nhắn cho Mạnh Triều Nhân: [ Tớ gọi cậu phải đến ngay, làm đến khi nào tớ thỏa mãn mới thôi.]

Mạnh Triều Nhân cũng không do dự mà trả lời hắn: [ Ừ ]

Đồ đĩ gì chứ, đồ ngốc thì có.

Tề Kha Hàn lầm bầm, gương mặt cáu kỉnh dần nở nụ cười, còn nhịn không được ngửa cằm hát ngâm nga. Hắn nhớ tới Mạnh Triều Nhân nép vào ngực mình, hắn dụi mũi ngửi tóc cậu, cảm giác như đang ôm một chú chó mực thơm thơm vậy.

[ Bé đĩ, ] Hắn cúi đầu gõ chữ, [ Sủa mấy tiếng nghe coi.]

Mạnh Triều Nhân gửi cho hắn tin nhắn thoại mấy giây.

Hắn sờ mũi áp di động vào tai, nghe thấy thiếu niên sủa gâu gâu mấy tiếng. Sau trận sốt, giọng Mạnh Triều Nhân hơi khàn nhưng bắt chước tiếng chó sủa vẫn rất mềm mại.

Nghe một lần.

Lại nghe lần nữa.

Sau khi nghe mười lần, Tề Kha Hàn phát hiện khóe miệng mình sắp bay lên trời luôn rồi.

Hắn nghĩ đây là cạm bẫy chó con mà Mạnh Triều Nhân bày ra. Hắn không được nghe nữa, phải mau thoát thân thôi.

Nghĩ vậy hắn xách cặp chuẩn bị về nhà, đúng lúc đó Mạnh Triều Nhân lại gửi tin nhắn thoại cho hắn: "Cậu nói sẽ mua vòng cổ cho tớ, nói phải giữ lời đấy nhé?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.