(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi Mạnh Triều Nhân liệt kê xong một đống ảo tưởng, Tả Linh Xuyên và Tề Kha Hàn lần lượt vào phòng vệ sinh khiến cậu nhịn không được tự hỏi mình nói câu nào làm người ta mắc tè đến vậy.
Sau đó cậu bị Tề Kha Hàn túm đi uống thuốc. Không ai tỏ vẻ đồng tình với đề nghị của cậu nên cậu hơi khó xử.
Cậu bưng ly thủy tinh, rốt cuộc yên tĩnh lại, tóc mái dài quá trán được nam sinh vén sang bên tai để lộ đôi mắt tròn sáng.
"Bao lâu rồi chưa cắt tóc vậy?" Tề Kha Hàn túm đuôi tóc vểnh lên hỏi cậu.
"Khi nào dài đến vai sẽ cắt." Mạnh Triều Nhân làm động tác cắt bằng kéo rồi nói, "Tớ tự cắt luôn."
Tề Kha Hàn phì cười xoa đầu cậu: "Bảo sao nhìn như bị chó gặm vậy."
Mạnh Triều Nhân với kiểu tóc độc nhất vô nhị này hệt như cây nấm mọc giữa đám người, chuyên chọn chỗ tối để cắm rễ. Cảm xúc của cậu tách biệt với chung quanh, mọi niềm vui đều do cậu tự tạo ra chứ chẳng can hệ gì đến người khác cả.
Cậu không bao giờ buồn bã hay đau khổ.
Những ảo tưởng hạnh phúc chính là pháo đài bất khả xâm phạm.
Tại sao Tả Linh Xuyên lại muốn đến gần cậu? Mạnh Triều Nhân suy tư vấn đề này một hồi, nhưng đối với cậu đáp án cũng chẳng quan trọng cho lắm.
Cậu đung đưa chân dưới bàn rồi quay đầu nhìn Tả Linh Xuyên đang định vứt sủi cảo đông mỡ trên bàn, khẽ gọi tên y rồi nói: "Sủi cảo ngon lắm, tại hôm qua khẩu vị tớ không tốt thôi......"
Tả Linh Xuyên quay lại nhìn cậu.
Cậu nói tiếp: "Đừng vứt nó đi, hâm nóng tớ sẽ ăn hết mà."
"Đừng ăn nữa." Tả Linh Xuyên ném hộp vào thùng rác trong bếp rồi nói, "Cậu ăn cháo đi."
Mạnh Triều Nhân: "Ừm."
Tả Linh Xuyên: "Đừng có lượm nó ra khỏi thùng rác để ăn đấy."
Mạnh Triều Nhân không đáp ứng ngay mà nhìn thùng rác do dự hồi lâu mới chậm chạp gật đầu.
-
Trán Mạnh Triều Nhân không còn nóng phỏng tay nữa, chỉ còn hơi sốt nhẹ mà thôi.
Đo nhiệt độ xong, Tề Kha Hàn mở xem khung chat Wechat mới có lại.
Ảnh đại diện của Mạnh Triều Nhân là một chú chó con đeo vòng cổ.
Tề Kha Hàn thuận miệng hỏi cậu: "Chó nhà cậu đấy à?"
Mạnh Triều Nhân gật đầu.
"Thì ra cậu cũng nuôi chó," Tề Kha Hàn nói, "Nhìn dễ thương phết."
Mạnh Triều Nhân lại gật đầu rồi nói: "Mẹ tớ cũng thấy nó dễ thương nên ngày nào đi làm về cũng ôm nó vào lòng cả."
Lúc đó cậu đeo vòng cổ của chó con vào cổ mình rồi háo hức chờ mẹ về để được ôm, ai ngờ lại bị mẹ xáng cho một bạt tai.
Bà nói cậu là người, là con trai bà chứ không phải chó.
Cũng không cho cậu bắt chước chó sủa vì rất mất mặt.
Tuy bị đánh nhưng cậu vẫn cảm thấy làm chó cũng chẳng phải chuyện gì xấu.
Đã gần năm giờ chiều.
Mặt trời lặn khuất sau những tòa nhà cao tầng làm ánh sáng trong phòng tối đi.
Nhà trẻ cách cư xá không xa đang phát một bài hát thiếu nhi vui tươi vào giờ tan học.
Khi tay Tả Linh Xuyên sắp chạm vào mặt cậu, cậu chủ động tựa cằm lên đó rồi khẽ "gâu" một tiếng.
Ban cho cậu vòng cổ, trở thành chủ nhân của cậu.
Rồi ra lệnh cho cậu, sai khiến cậu, chơi hỏng cậu đi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");