(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trên bàn học Mạnh Triều Nhân đặt một khung hình.
Trong khung là một bức ảnh gia đình.
Mặt người cha đã bị bôi đen, chỉ còn lại mặt người mẹ. Đứng giữa là cậu khoảng hai ba tuổi cầm bông hướng dương với vẻ mặt ngơ ngác, mắt không nhìn ống kính mà hình như đang liếc trộm ốc sên dưới đất.
Tả Linh Xuyên nhìn khung hình một lát rồi cúi đầu kéo hộc bàn của Mạnh Triều Nhân ra.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi thấy ảnh của mình, y vẫn sửng sốt một hồi. Bên trong còn có rất nhiều hộp nhỏ trong suốt, có hộp đựng bút y đã viết hết mực, có hộp đựng viên phấn y từng cầm, toàn những thứ linh tinh có liên quan đến y cả.
Thậm chí có hộp còn đựng tóc y, cũng chẳng biết làm thế nào lấy được nữa.
Có phải chó hoang đâu, sao lại thích lục thùng rác thế chứ?
Nghĩ vậy, y tiện tay cầm lên một tấm ảnh định xé đi vứt vào thùng rác, đột nhiên phát hiện sau ảnh có hình vẽ nguệch ngoạc của Mạnh Triều Nhân.
Vẽ một chú chó con vẫy đuôi nhảy cẫng lên.
Những hình vẽ này Tả Linh Xuyên đã từng thấy rất nhiều lần.
Mỗi lần Mạnh Triều Nhân bỏ đồ vào hộc bàn y đều vẽ một người que cười toe toét trên giấy ghi chú.
Mạnh Triều Nhân kiên trì hơn y tưởng nhiều, lâu như vậy mà vẫn chưa chán, cho dù không được đáp lại cũng không hề mất đi lòng nhiệt tình.
Kiên nhẫn làm cơm hộp cho y, khi y chơi bóng rổ sẽ nấp sau gốc cây ngắm y rồi lén mua nước đặt ở chỗ y ngồi nghỉ, thỉnh thoảng còn thừa dịp không có ai chạy tới chỗ ngồi của y vùi đầu vào áo khoác y say mê hít hà.
Cậu luôn cố gắng hết sức để che giấu sự tồn tại nhưng lại dùng ánh mắt để bày tỏ tình cảm vừa mãnh liệt vừa biến thái của mình.
Sau giờ nghỉ trưa, khi Mạnh Triều Nhân ra ngoài lấy nước, Tả Linh Xuyên mới cầm áo khoác của mình lên nhíu mày ngửi ngửi.
Dường như có một mùi hương ngọt ngào không thuộc về y.
Có lẽ là mùi dầu gội của Mạnh Triều Nhân.
Y biết mình không nên quá để tâm đến một kẻ cuồng theo dõi.
Nhưng khi nghe các nam sinh khác cười nhạo Mạnh Triều Nhân là gay, còn cố tình đùa giỡn xô đẩy nhau để vỗ mông thiếu niên, y lại cảm thấy bực tức.
Cho dù bọn họ chỉ nói sự thật.
Sau khi Mạnh Triều Nhân lấy ảnh chụp lén để thủ dâm trong phòng vệ sinh, y đã tịch thu điện thoại của cậu. Rõ ràng y phải cảm thấy buồn nôn mới đúng, nhưng phản ứng đầu tiên của y lại là:
Ồ, chỉ nhờ một tấm hình mà có thể hưng phấn đến vậy sao?
Mỗi ngày Mạnh Triều Nhân đều ngồi chung xe buýt với y về nhà nhưng không theo đến tận cửa mà chỉ ngồi trên ghế dài dưới lầu nhìn hoàng hôn dần buông xuống.
Thỉnh thoảng sau khi lên lầu, y còn thấy đối phương nhảy lò cò trên mấy phiến đá như chim cánh cụt.
Trong các hoạt động của lớp, y làm lớp trưởng bỏ tiền ra mua mấy túi bánh kẹo phát cho các bạn học.
Khi ném kẹo xuống chỗ ngồi của Mạnh Triều Nhân, y cũng chẳng buồn liếc nhìn đối phương.
Có một viên kẹo vị hoa hồng rơi xuống đất.
Mạnh Triều Nhân khom người nhặt kẹo lên rồi vui sướng nhếch môi, tựa như đang cố kìm nén nụ cười.
Sau khi về chỗ mình, Tả Linh Xuyên cười lạnh trong lòng rồi nghĩ thầm: Với đầu óc của Mạnh Triều Nhân chắc sẽ không phát hiện trong số kẹo phát cho cả lớp chỉ có một viên kẹo vị này đâu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");