Edit: Yuurei Bana.
Ba Giang mẹ Giang vừa ra khỏi thang máy liền thấy Hứa Lôi, Hứa Lôi thấy trốn không được, chỉ có thể cười tiến lên chào hỏi.
“Chào chú dì, hai người đi đâu về thế ạ?”
Dư Quỳnh Hoa nói: “Còn không phải là ở lâu trong phòng bệnh ngột ngạt, nên dì phải xuống dưới lầu hít thở. Cháu và Hạ Hạ đi dạo phố về rồi sao? Nghe nói cháu sắp kết hôn, dì chúc mừng cháu.”
Hứa Lôi nói cảm ơn, đi theo bọn họ vào phòng bệnh. Ba Giang trở về phòng bệnh không thấy Giang Hạ, hỏi Hứa Lôi: “Hạ Hạ không cùng cháu trở về sao?”
Hứa Lôi đem trái cây trong tay để lên bàn, mượn trống rỗng để suy nghĩ lý do. Lớn tiếng nói: “Em ấy có trở về với cháu, vừa rồi lúc ở dưới lầu nói muốn đi siêu thị mua ít đồ, bảo cháu đi lên trước.”
Ba Giang ồ một tiếng, bảo Hứa Lôi ngồi xuống. Hứa Lôi nhìn di động vẫn còn đang duy trì cuộc trò chuyện, âm thầm khen chính mình.
Bên kia Giang Hạ nghe Hứa Lôi lấy cớ, vội vàng mặc quần áo muốn chạy về bệnh viện. Tất nhiên Trình Dật Tu cũng dùng tốc độ nhanh nhất mặc xong quần áo. Hai người nhanh chóng lên xe.
trên đường đi Giang Hạ phát hiện tóc mình còn rối, vội vàng soi gương sửa sang lại. Nghĩ thầm đều do ý chí của mình không kiên định, nói vài câu liền bị anh dụ dỗ đi ra. Oán giận nhìn anh một cái, “Lần sau không được phép bảo em đi ra ngoài nữa.”
Trình Dật Tu mím môi khổ mà không nói được, nếu như có thể quang minh chính đại, anh làm sao nghĩ lén lén lút lút.
Cũng may cách bệnh viện không xa, lái xe hai mươi mấy phút là đến. Sau khi Giang Hạ xuống xe liền trực tiếp đi vào bên trong. Trình Dật Tu kéo lấy tay cô, lấy mấy hộp sữa từ phía sau, còn có một túi khăn giấy, nước rửa tay và các loại đồ dùng hàng ngày.
“không phải là Hứa Lôi nói em đi siêu thị sao, em tay không trở về chẳng phải sẽ làm dì hoài nghi.”
Giang Hạ vội vàng nhận, nhìn túi trong tay đề tên siêu thị, mà siêu thị này lại gần với bệnh viện. “Tại sao anh lại có những thứ này?”
Trình Dật Tu giúp cô mang đồ, đưa cô đến cửa thang máy. “Buổi sáng lúc rời đi bệnh viện còn sớm, đúng lúc trong nhà có đồ dùng hết, đi siêu thị gần bệnh viện một chuyến mua chút đồ buổi tối mang về nhà. Ai biết lại có tác dụng.” nói xong lại nhìn Giang Hạ, “Em nói xem anh có thần thông hay không.”
Giang Hạ bĩu môi, “anh còn nói không biết xấu hổ, không phải là đều tại anh à.”
cô chu môi, mặt đỏ hồng. Trình Dật Tu nhìn thấy trái tim ngứa ngáy, cúi đầu hôn lên.
Giang Hạ bị dọa sợ lùi ra sau một bước, đúng lúc thang máy mở, không chút suy nghĩ chạy vào. Trình Dật Tu vội vàng đưa túi đồ cầm trên tay cho cô.
Giang Hạ trừng mắt liếc anh một cái, nhận túi đồ đứng tận cùng bên trong thang máy. Trong bệnh viện thang máy lúc nào cũng chen lấn chật kín cả người. Giang Hạ bị chen lấn đến góc xó, mới thở một hơi, trên mặt đỏ hồng.
Người này thật sự là càng lúc càng lớn mật, nhiều người như vậy, anh cũng dám hôn cô!
Đến phòng bệnh, mẹ Giang nhắc tới cô: “Chạy đi mua cái gì mà lâu như vậy.”
Giang Hạ chột dạ liếc Hứa Lôi một cái, đem đồ trong tay bỏ xuống. nói ra lý do đã sớm nghĩ kỹ: “Mua chút đồ dùng ạ. Siêu thị rất nhiều người, xếp hàng ở quầy thu ngân đều phải mất mười phút.”
Mẹ Giang nhìn cô đỏ mặt, cho rằng cô nóng, “Nhanh đi rửa mặt, nhìn mặt con hồng kìa.”
Giang Hạ dạ một tiếng, tiến vào phòng vệ sinh giặt sạch khăn rửa mặt. Soi gương làm mặt quỷ. Nguy hiểm thật, may mắn không có bị vạch trần!
Hứa Lôi ngồi được một lát, nói tạm biệt ba Giang mẹ Giang, tất nhiên Giang Hạ muốn đưa cô ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, Hứa Lôi như tên trộm hỏi Giang Hạ, “Thành thật khai ra, hai người làm cái gì? Dùng tên chị mà không nói trước. May mà chị gọi điện thoại cho em, bằng không có thể bị lộ.”
Thấy Giang Hạ ấp úng không trả lời, Hứa Lôi hiểu rõ nói: “nói cho đầu bếp Trình nhà em, anh ta lại thiếu chị một bữa cơm!”
Đúng lúc thang máy đến, Giang Hạ vừa nói biết rồi vừa đẩy người tiến vào thang máy, vẫy tay tạm biệt.
Cửa thang máy mới vừa đóng kín, di động lại vang lên. Là Trình Dật Tu gọi tới.
anh vừa mới rời đi lại gọi điện thoại làm gì? Giang Hạ vừa nhận, lại nghe giọng nói gấp gáp của anh: “Hạ Hạ, trong túi có thứ mà ba mẹ em không thể trông thấy, em mau giấu đi.”
Vừa rồi Giang Hạ cũng nhìn đồ trong túi, không thấy gì đặc biệt, kỳ lạ hỏi anh: “Thứ gì mà không thể để cho ba mẹ em nhìn thấy ạ?”
Trình Dật Tu trầm mặc hai giây, mới nhỏ giọng nói: “… BCS.”
“A!” Giang Hạ hô nhỏ một tiếng, bây giờ nếu anh ở bên cạnh cô, cô nhất định sẽ véo eo anh sưng lên!
Tắt điện thoại đi vào phòng bệnh, khéo như vậy, ba Giang nhàn rỗi không có chuyện gì làm đang lật đồ trong túi, xem con gái mua những thứ gì.
Giang Hạ chạy tới lấy túi, “Ba, ba muốn lấy cái gì con lấy cho ba.”
cô chạy một đường tới đây, ba Giang cầm bình nước rửa tay đi ra, “Con gấp cái gì, chạy nhanh như thế?” Lại nhìn nước rửa tay, “Nước rửa tay này mua rất đúng lúc, vi khuẩn trong bệnh viện rất nhiều.”Giang Hạ chột dạ nói: “Con không có chạy.” Sau đó giả bộ tìm khăn giấy trong túi, sau khi thấy cái hộp màu sắc rực rỡ, thừa dịp ba mẹ không chú ý vụng trộm nhét vào trong túi. Lúc này mới an tâm hơn.
Buổi tối ba Giang chủ động bảo Giang Hạ về nhà, mình thì ở lại bệnh viện chăm sóc. Dư Quỳnh Hoa biết Giang Hạ quen giường, tối hôm qua một đêm đều không ngủ ngon, cũng không nỡ để cô ở lại phòng bệnh. Dặn dò cô sau khi về nhà đừng chạy lung tung, ở nhà ngủ một giấc thật ngon.
Giang Hạ đương nhiên biết nói cô đừng chạy loạn, là chỉ không được chạy xuống tầng dưới, gật đầu đồng ý.
Lúc rời bệnh viện mới hơn bảy giờ, Trình Dật Tu còn chưa tàn làm. Bởi vì cô đang tức giận trong túi còn hộp bcs, cho nên cũng không gọi điện thoại cho anh. Về đến nhà tắm một cái liền lên giường ngủ, nhưng mà sớm quá nên không ngủ được, lại nghịch di động ở trên giường.
Lúc hơn chín giờ Trình Dật Tu đến gõ cửa. Giang Hạ cách cửa hỏi anh có chuyện gì. Nhưng mà anhkhông nói câu nào, chỉ gõ cửa.
Giang Hạ cho rằng người đến không phải là Trình Dật Tu, tiến đến mắt mèo nhìn ra ngoài, chỉ thấy một mảng đỏ rực, nhưng không nhìn thấy người. Tim đập loạn, không phải là người xấu đấy chứ?
Tin tức thường xuyên nói có người xấu gõ cửa, hành hung cướp bóc gì đó. Giang Hạ thông minh, không có đáp lại. Lấy di động ra nhìn đồng hồ, xem chừng lúc này Trình Dật Tu đã trở về, tìm số điện thoại của anh gọi đi. một lát sau, cô nghe được tiếng chuông quen thuộc cách cánh cửa.
cô mở cửa, “Trình Dật Tu, anh không lên tiếng làm em sợ…” Mở cửa ra, trong nháy mắt cô nhìn thấy bó hoa hồng cực lớn. Lời trách cứ nói ra lại mất đi khí thế.
Trình Dật Tu mang hoa để xuống thấp, lộ mặt ra. Cười nói: “anh lên tiếng, em cũng sẽ không mở cửa cho anh.”
Giang Hạ bĩu môi cho anh vào phòng, “anh còn không biết xấu hổ mà nói, hôm này em sợ sắp bị bệnh tim rồi.”
Trình Dật Tu nhét hoa vào trong ngực cô, cúi đầu hôn lên môi cô. “Cho nên bây giờ anh tới nói xin lỗi, em có thể tha thứ cho anh không?”
Kỳ thật một giây kia Giang Hạ nhìn thấy anh đã bớt giận, làm cô cảm thấy mình thật sự là không có cốt khí, sao anh tùy tiện nói vài câu với cô, lại cười với cô một cái, cô đều thỏa hiệp chứ?
Hoa hồng trong tay kiều diễm, to như vậy, tính trước tính sau, đây là lần thứ hai cô nhận được hoa. Khi đó học đại học có người tặng hoa cho cô, nhưng mà cô chưa từng nhận. một là mẹ Giang quản rất nghiêm, thứ hai là cô không thích người kia, cho nên không muốn tùy tiện nhận. Với cô mà nói, hoa hồng tượng trưng cho tình yêu, không phải là quà tặng dùng trong ngày lễ. Chỉ người thích lẫn nhau mới có thể tặng, mới có thể giải thích ý nghĩa của tình yêu.
Mà lần đầu tiên nhận được, chính là bó hoa tiền không có xuất xứ. Cho rằng người gửi sớm muộn gì cũng xuất hiện, không nghĩ tới đã lâu như thế, vậy mà một chút động tĩnh cũng không có. Nếu không phải thấy bó hoa hồng này, cô sẽ quên mất bó hoa tiền mặt giấu trong tủ.
một bó hoa lớn như thế, trong nhà không có bình hoa thích hợp, Giang Hạ tìm vài cái lọ, nghĩ phải mua bình hoa đẹp mới được.
Trình Dật Tu ngồi trên ghế sofa nhìn cô bận rộn xong, vẫy tay gọi cô qua.
“Hôm nay nhà thiết kế gửi đồ cho anh, em tới xem một chút thích loại nào.”
Giang Hạ đi tới gần ngồi xuống, Trình Dật Tu ôm cô vào trong ngực. Mở di động ra, đưa ảnh cho cô xem.
Giang Hạ không có kinh nghiệm trang trí, nhìn một lượt, cảm thấy phong cách nào cũng không tệ. Chọn tới chọn lui, chọn một bộ thiết kế rất ấm áp.
Xem hết bản thiết kế, Giang Hạ còn nhớ chuyện mua bình hoa, lấy di động của Trình Dật Tu đi dạo Mỗ Bảo, nhìn xem có bình hoa nào đẹp không.
Sau khi Trình Dật Tu mang di động cho cô, hai tay không chịu để yên, thừa dịp sự chú ý của cô đều đặt toàn bộ vào di động, lén lén lút lút chui vào trong quần áo cô.
Bình hoa Mỗ Bảo rất nhiều loại, nhiều hơn ở ngoài cửa hàng. Giang Hạ rất thích hai cái, không biết nên chọn lựa cái nào. Hỏi anh: “anh xem có phải hai cái này rất được đúng không?”
Tâm tư Trình Dật Tu không đặt lên bình hoa, liếc nhìn di động một cái, “Nếu em thích, mua cả hai cái đi. Đợi sau này kết hôn em có thể bày ra.”
Giang Hạ nghĩ lại cũng đúng, “Vậy thì lấy hai cái!” nói xong lại muốn dùng tài khoản mình để mua. Lại phát hiện mình không đủ tiền.
Trình Dật Tu thấy thế, lấy di động qua, “Dùng của anh đi.”
Giang Hạ nhìn ngón tay anh nhảy múa trên màn hình, hệ thống nhắc nhở đăng ký thành công. Sau đó, đột nhiên phát hiện tên của anh nhìn quen quen.
Ngũ vị? Hình như cô đã thấy cái tên này ở đâu rồi? Giang Hạ nhíu mày suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nhớ tới bó hoa tiền kia.
“Là anh sao?”
Trình Dật Tu vừa nhìn bình hoa, sững sờ nói: “Cái gì?”
Giang Hạ đứng lên, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào anh. “Bó hoa tiền kia là anh đưa?”
Trình Dật Tu không nghĩ tới đột nhiên cô sẽ nhắc tới cái này, vẻ mặt chột dạ đã bán đứng mình.
“Sao anh lại nhàm chán như vậy, vậy mà đưa hoa tiền cho em. Hơn nữa, khi đó em còn chưa thích anh đâu đấy! Tại sao anh lại tặng hoa cho em?”
Trình Dật Tu thấy tình hình không đúng, đưa tay kéo cô vào trong ngực, cúi đầu che miệng cô.
Có một số việc, có thể giải quyết trong hòa bình, cùng với giải quyết trong hòa bình…