Nhật Ký Theo Đuổi Vợ Của Anh Chàng Đầu Bếp

Chương 38: Bắt quả tang




Edit: Yuurei Bana.

Giang Hạ do dự có nên nhận điện thoại không, Trình Dật Tu ở trong phòng bếp nghe được tiếng chuông, bưng chén canh ngô hầm xương đi ra, hỏi cô: “Điện thoại của ai thế, sao không nghe máy?” Sau đó nghiêng người nhìn di động trên ghế sofa, ba chữ Cố Vân Thành đập vào mắt anh.

anh ngồi xuống bên cạnh Giang Hạ, dùng muỗng khuấy chén canh, để cho nó nguội bớt.

Cuối cùng Giang Hạ vẫn cầm di động lên, dù sao bây giờ cô và Cố Vân Thành chỉ là quan hệ bạn học cũ, không cần tránh anh ta.

Điện thoại vừa kết nối, bên kia truyền đến giọng nói của Cố Vân Thành, “Hạ Hạ, đêm mai có rảnh không?”

một tiếng Hạ Hạ làm Giang Hạ rất lúng túng, cô nói: “Có chuyện gì không?”

“Ồ, là như vầy, anh liên lạc với vài bạn học, đêm mai hẹn gặp mặt, em có thể tới không?”

Bình thường Giang Hạ vì công việc bận rộn, ít có cơ hội tụ họp với bạn học. Lần này vừa đúng lúc nghỉ ngơi, nhưng mà…

cô nhìn Trình Dật Tu ngồi bên cạnh, anh vẫn quấy chén canh, bộ dáng không để ý tới cô nói gì.

cô suy nghĩ một lát, nói: “thật sự là không đúng lúc, hôm nay tôi bị trật chân, không tiện ra cửa.”

Trình Dật Tu ngồi bên cạnh quấy canh nghe cô nói như thế, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Cố Vân Thành quan tâm hỏi: “Bị trật nghiêm trọng không? Hay là anh đi gặp em xem một chút nhé?”

Giang Hạ vội nói: “không cần không cần, chỉ bị trật chân mà thôi, bác sĩ nói nghỉ ngơi vài ngày là được rồi.”

Cố Vân Thành trầm mặc, “Vậy em nghỉ ngơi cho tốt, lần sau có cơ hội lại tụ họp.”

Giang Hạ nói tạm biệt, mới vừa tắt điện thoai. một thìa canh đưa tới gần miệng.

“không nóng, uống đi.”

Giang Hạ mở miệng uống xong, thấy anh lại múc một muỗng đưa tới. cô đưa tay giành lại bát, “Em tự mình ăn được.”

cô bị trật chân chứ không phải trật tay, còn cần anh đút sao?

Trình Dật Tu ngồi bên cạnh nhìn cô ăn, “Ăn ngon không?”

“Ăn ngon!”

“Vậy thì ăn nhiều một chút, em gầy quá.”

Giang Hạ phản bác, “Em gầy chỗ nào, thời gian này không kiên trì chạy bộ, eo đã thô một vòng rồi đấy!”

Vẻ mặt Trình Dật Tu không tin, nhéo nhéo eo cô, “Béo chỗ nào, rõ ràng là gầy như vậy, anh muốn nhiều thịt hơn.” nói xong kề sát vào tai cô, nhẹ giọng nói: “anh thích nhiều thịt.”

Giang Hạ uống canh suýt chút nữa phun ra ngoài, đỏ mặt nói: “anh có để cho em ăn canh không!”

Trình Dật Tu nghe lời cô nói rời đi, vui vẻ vào phòng bếp mang đồ ăn đã nấu xong bưng ra. Sau đó ôm Giang Hạ đi đến bàn ăn ngồi xuống.

Giang Hạ cảm thấy chân mình bị trật biến thành tàn tật, đi đâu cũng phải anh ôm, cõng. May mà ngày mai anh phải đi làm, nếu không ngày ngày bị anh nhìn như thế, cô sợ mình sẽ hỏng mất.

Trình Dật Tu lại nói ra vào lúc đó: “Vừa rồi anh vừa gọi cho Mã tổng xin nghỉ một tuần, đợi em đi bệnh viện kiểm tra lại xong, chúng ta đi thăm ba mẹ.”

“Hả?! anh xin nghỉ? Vì sao?” cô hoàn toàn sụp đổ…

Trình Dật Tu nói: “Có thể xin nghỉ vì cái gì, đương nhiên là vì chăm sóc em rồi.”

Giang Hạ vội vàng từ chối, “không cần không cần, em chỉ bị trật chân mà thôi, đâu cần người khác chăm sóc, anh cứ đi làm đi.”

Trình Dật Tu để đũa xuống, “anh nguyện ý chăm sóc em, không được sao?”

Giang Hạ: …

Bây giờ cô có hơi hối hận vì thích anh, làm sao bây giờ?

Cơm nước xong, Trình Dật Tu chăm chỉ rửa chén quét nhà, nghiễm nhiên là một người đàn ông đạt tiêu chuẩn gia đình. Đột nhiên Giang Hạ nhớ tới lần đầu tiên đụng phải anh ở công viên, rõ ràng là khí chất tràn đầy lạnh lùng. Nhưng mà bây giờ…

Nhưng mà trong lòng ấm áp, nghĩ lại như vậy cũng rất tốt, ít nhất một việc cô cũng không cần làm, còn có người hầu hạ vui chơi giải trí.

Vừa nghĩ đến ăn uống, đột nhiên Giang Hạ muốn đi nhà vệ sinh, nhất định là vì uống quá nhiều canh. cô nhìn xung quanh, muốn tìm gì đó thay thế cái gậy, nhưng mà không có.

Trình Dật Tu thấy thế, hỏi cô: “Em tìm gì thế?”

Giang Hạ nói: “Em muốn đi nhà vệ sinh…”

Trình Dật Tu nhịn không được bật cười, ném khăn lau trong tay, cúi người, ôm cô đi đến nhà vệ sinh.

Buồi chiều Trình Dật Tu ra ngoài mua đồ dùng hàng ngày, dặn dò Giang Hạ không nên chạy loạn, lại mang đồ ăn đặt gần chỗ tay cô có thể với tới, mới yên tâm rời đi.

Giang Hạ cảm thấy, cô từ người tàn tật biến thành người trí tuệ chậm phát triển.

Trình Dật Tu đi siêu thị trước, sau đó đi đến một khách sạn hoàng kim đối diện. Sắp đến sinh nhật Giang Hạ, hôm đó anh sẽ chính thức cầu hôn cô.

Lúc về nhà, mang chiếc nhẫn giấu vào trong túi trước ngực, cảm nhận tim đập ổn định hơn bình thường.

******

Trình Dật Tu lấy cớ chăm sóc người bệnh, liên tục ở tầng sáu, không có trở về nhà. Nhưng mà Giang Hạ lấy cớ chân đau làm bia đỡ đạn, cho nên ba ngày rồi mà anh không được ăn mặn. Mỗi đêm chỉ có thể ôm người, vừa thống khổ lại hạnh phúc dày vò.

Đến ngày thứ ba, Giang Hạ đi bệnh viện kiểm tra lại. đã đỡ sưng hơn, chỉ là vẫn không thể dùng lực. Bác sĩ xem xong nói cần được nghỉ ngơi vài ngày.

Giang Hạ ngồi yên méo miệng, mấy ngày như vầy nữa, cô sẽ biến thành heo mất!

Vì không để mình tiếp tục làm trư, sau khi từ bệnh viện đi ra, Giang Hạ kiên quyết yêu cầu Trình Dật Tu đi đến hiệu thuốc mua hộ cô cái gậy. Có gậy cô có thể tự do hoạt động, không cần bị anh cõng trên lưng, cũng không lại bị anh nhân cơ hội chấm mút.

Vài ngày nay cô đã hiểu được nguyên nhân anh tích cực chủ động yêu cầu chăm sóc cô, a, chăm sóc chỗ nào, rõ ràng vài phút là muốn ăn cô!

Trình Dật Tu chỉ có thể thỏa hiệp, bảo cô đợi ở trên xe, mình đi đến hiệu thuốc cách đó không xa. Giang Hạ đợi ở trong xe khoảng mười phút, đã thấy anh tay không trở về.

“Sao anh còn chưa mua hả?” cô hỏi.

anh lau mồ hôi trên trán, “Tiệm thuốc không có bán gậy.”

Hôm nay nhiệt độ là ba mươi độ, bây giờ đúng lúc mặt trời độc nhất. Nhìn anh nóng toàn thân đầy mồ hôi, Giang Hạ cũng không nỡ bảo anh đi chỗ khác mua. “không có thì thôi, anh nhanh lên xe đi.”

Bên trong xe mở điều hòa, lúc Trình Dật Tu đi vào, thư thái thở dài. “Hôm nay nóng thật.”

Giang Hạ cầm tờ khăn giấy thay anh lau mồ hôi, “Vất vả cho anh.”

Trình Dật Tu hơi chột dạ nói: “không khổ cực.”

********

trên đường trở về, Hứa Lôi gọi điện thoại cho Giang Hạ. cô ấy từ sơn trang về luôn nhà Lục Ly, cho nên hôm nay mới mang hành lý đến cho bọn họ.

Lúc bọn họ đến tiểu khu, Hứa Lôi đã chờ ở dưới lầu. Trình Dật Tu cõng Giang Hạ lên lầu trước, sau đó mới xuống lấy hành lý.

Hứa Lôi nói, “Người không biết còn tưởng rằng em ngã gãy chân đấy.”

Giang Hạ đưa cho cô ấy một quả táo, “Cầm lấy chặn cái mỏ quạ của chị lại.”

Hứa Lôi ngoan ngoãn dùng trái táo chặn miệng.

Bởi vì Lục Ly không có ở nhà, Hứa Lôi không muốn trở về quá sớm, cho nên chưa ăn cơm tối còn chưa rời đi.

Vì cảm ơn cô ấy tổ chức đến sơn trang, lần này Trình Dật Tu không có hẹp hòi, cố ý làm bữa tiệc lớn để bày tỏ lòng biết ơn.

Hứa Lôi ở đây cả một buổi chiều chính là vì bữa cơm này, sau khi ăn uống no say, không đợi người đuổi, cô tự giác vẫy tay tạm biệt.

Dọn dẹp xong, tắm rửa xong. Hai người lại ngồi trên ghế sô pha xem phim điện ảnh. Vài ngày nay Giang Hạ không thể ra cửa, nghẹn khó chịu, chỉ có thể dựa vào phim truyền hình để giết thời gian.

một người xem quá nhàm chán, cho nên Trình Dật Tu thành gối ôm hình người của cô. Ngồi trong lòng anh, tựa vào bả vai anh, ngồi mệt lại nằm lên bắp đùi anh.

Trình Dật Tu vốn nghiêm túc gọt táo cho cô, sau đó dần dần toàn thân cảm thấy không bình thường.

cô gối lên đùi anh, còn không an phận nhích tới nhích lui. Sau khi tắm rửa, anh chỉ mặc quần ngủ bằng bông mỏng…

Nơi nào đó rất nhanh liền có phản ứng, chỉ là người khởi xướng lại không biết chút nào, bị nội dung phim chọc cho cười ha ha.

anh không có tâm tư gọt trái cây, sau khi để qua một bên, tay rơi xuống eo cô, khẽ vuốt.

Từ đầu Giang Hạ không có để ý, cho đến khi tiếng hít thở của anh càng ngày càng gấp, càng ngày càng nặng, mới phát hiện mình đã rơi vào khốn cảnh, nhưng không có đường để chạy.

một cái hôn, dường như khiến Giang Hạ hít thở không thông. Vất vả lắm thừa dịp anh rời đi một lát, miệng mở to hít lấy không khí. Đèn trong phòng khách đã sớm tắt, chỉ còn lại ánh sáng màn hình TV lúc sáng lúc tối, chiếu vào mắt anh.

Hơi thở Giang Hạ còn chưa vững vàng, lại bị anh hôn. Người cũng bị anh bế lên, giạng chân ngồi lên chân anh. Dưới mông cảm nhận được khác thường, cô khẽ di chuyển muốn tránh đi, lại chọc anh hừ nhẹ bên tai.

Cảm giác như có như không này, giống như thống khổ lại khó nhịn, đầu Giang Hạ trống rỗng, tất cả đều là hừ nhẹ phiêu trên đám mây. Hai tay ôm lấy cổ anh, buông tha chống cự.

Trình Dật Tu được khích lệ, ôm cô gần sát mình hơn, không để lại một kẽ hở. một tay ôm sau lưng cô, một tay chui vào trong áo ngủ, trêu chọc xung quanh.

Lửa nóng này làm Giang Hạ khó nhịn, bản năng muốn được nhiều hơn, thân thể hết sức thành thực nhẹ nhàng cọ chỗ mồi lửa.

Hành động của cô không thể nghi ngờ đã đè chết cọng rơm cuối cùng của Trình Dật Tu, cũng kìm nén không được, kêu lên một tiếng đau đớn, ôm người thuận thế ngã lên ghế sô pha. Thấy mắt cô toàn sương mù, môi đỏ mọng hé mở, phảng phất như ánh sáng duy nhất trong đêm tối, gọi anh đi về phía trước.

Nhanh chóng đứng dậy, cởi xuống áo ba lỗ trên người vội vàng đè lên.

“A!!” Dường như cùng một lúc, Giang Hạ kêu đau. “Chân! Chân!”

Hóa ra anh quá mức vội vàng, chân dài không cẩn thận đụng phải chân bị thương của cô.

Trình Dật Tu thấy cô đau sắc mặt đều thay đổi, tất cả lửa trong mắt đều bị dập tắt, căng thẳng nâng chân cô lên xoa nhẹ. “Có phải rất đau không, xin lỗi Hạ Hạ, đều tại anh không tốt.”

thật sự rất đau, nhưng mà sao cô nỡ trách anh, “không có việc gì, chỉ là vừa rồi đè vào nên có hơi đau.”

Trình Dật Tu thấy khóe mắt cô đều chảy ra nước mắt, vừa tự trách, vừa duỗi tay thay cô lau nước mắt.

Giang Hạ nắm lấy tay anh hôn một cái không buông ra, dựa vào lòng anh, “thật sự không đau.”

anh vẫn không yên lòng, “Ngày mai lại đi tới bệnh viện một chuyến, sao thuốc này lại dùng không hiệu quả, bảo bác sĩ kê thuốc khác…”

Giang Hạ không muốn đi bệnh viện, ngửa đầu dùng môi chặn miệng anh.

Vừa mới dập tắt lửa, dần dần lại cháy lên. Nhưng anh sợ làm cô đau, nhịn xuống. “Đợi vết thương ở chân em khỏi đã.” Nếu giống như vừa rồi một lần dừng ngay, anh sợ mình sẽ mắc bệnh…

Lần đầu tiên Giang Hạ chủ động bị anh từ chối, mất mặt vùi vào lòng anh không chịu ngẩng đầu.

Mà anh cũng không dám lộn xộn nữa, rất sợ lửa cháy mạnh quá không giập được. Hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau trong bóng đêm, cảm nhận tiếng tim đập của đối phương.

Đột nhiên, cửa chính truyền đến tiếng chìa khóa di chuyển. Giang Hạ còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên trong phòng sáng lên. Sau đó có vật gì đó rơi xuống.

Ở cửa chính, Dư Quỳnh Hoa không thể tin nhìn người đang ôm con gái, người đàn ông để trần, một lát sau mới phản ứng, tức giận nói: “Con đang làm gì thế?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.