Nhật Ký Thầm Yêu Dải Ngân Hà

Chương 6




Nhờ phúc của Chu Dương, tôi đã quay về kí túc xá trước giờ khóa cổng.

Khoảnh khắc đẩy cửa bước vào đó, các bạn cùng phòng đều ngớ người.

"Sao lại quay về, do Chu Dương không dùng được hay là cậu không dùng được?"

Nhìn đi, mỗi lần nhóm chị em này vào vấn đề đều thẳng thắn như vậy.

Tôi uể oải đóng cửa lại: "Có lẽ... là tớ không dùng được."

Dưới sự bắt ép của họ, tôi kể lại cặn kẽ chuyện đêm nay.

Câu chuyện kết thúc trong một tràng cười lớn.

Cuối cùng, sáu người trong phòng đóng cửa mở họp, bày mưu tính kế cho tôi, cuộc họp tên là: Cuộc họp túm lấy Chu Dương.

Cuối cùng kết quả thảo luận là--

Dẫn cậu ấy đi du lịch.

Chị Lan, người có kinh nghiệm yêu đương nhiều nhất phòng nói: "Còn có chuyện gì có thể tóm lấy giai nhanh bằng đi du lịch chứ? Vừa ngắm cảnh nhỏ, vừa thuê phòng nhỏ, vừa uống ít rượu, sặc..."

Chúng tôi đều nhất trí cho rằng rất hợp lý.

Sau khi cả nhóm bàn bạc, quyết định kế hoạch du lịch vào ngày nghỉ cuối tuần quốc khánh.

Kế hoạch cũng xem như thuận lợi, trước giờ khi tôi đưa ra yêu cầu Chu Dương không bao giờ từ chối.

Lần này cũng vậy.

Tôi nói muốn nhân dịp quốc khánh đi du lịch, Chu Dương không hề chần chừ đồng ý, cũng bắt tay lên kế hoạch.

Tất nhiên là đi đâu du lịch không quan trọng, cảnh đẹp ngày vui mỗi người mỗi vẻ, nhưng mục đích của tôi là muốn túm được tên bên cạnh nọ.

Rất nhanh đã đến kỳ quốc khánh, tôi và Chu Dương cũng bước lên hành trình đã hẹn sẵn.

Sau một ngày tàu xe mệt mỏi, tôi cuối cùng cũng chờ đến được buổi tối.

Bỏ qua khách sạn mà Chu Dương đã chọn, tôi lên mạng tìm kiếm đã lâu, chọn một khách sạn tư nhân.

Thật ra chính là một quán trọ hoàn cảnh xem như không tệ lắm.

Đi theo hướng dẫn tìm đường đến được quán trọ nhỏ, rõ ràng tôi thấy Chu Dương nhíu mày, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Trước khi cậu mở miệng, tôi đã đuổi cậu đi chỗ khác--

"Chu Dương, chị muốn ăn kem ở cửa hàng kia, em đi mua cho chị có được không?"

Tôi gần như dùng giọng nũng nịu, nhẹ nhàng kéo ống tay áo cậu.

"Được."

Chu Dương sảng khoái đồng ý, tôi vội vàng nói tiếp: "Chị đi vào trong chờ em."

Trong lúc Chu Dương đi mua kem, tôi vội vàng vào quán trọ, nhân lúc chỗ tiếp khách không có ai, âm thầm đưa cho chị tiếp tân một tờ 100 đồng: "Chị gái nhỏ, giúp tôi một chuyện, lát nữa khi bạn trai tôi đến hỏi phòng, chị nhất định phải nói chỉ có phòng tình nhân."

Chị gái nhỏ cầm tiền, vẻ mặt hoang mang: "Phòng tình nhân?"

Tôi vội vàng đổi giọng: "Phòng giường lớn cũng được, chỉ còn một phòng giường lớn, nhớ rõ đó."

Đang nói thì ở cửa truyền đến tiếng bước chân.

Tôi quay đầu lại nhìn, là Chu Dương.

Chị gái nhỏ phản ứng rất nhanh, lập tức cất tiền vào, giả vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra: "Hai vị thuê phòng nào?"

Tôi không lên tiếng, quay đầu nhìn Chu Dương.

Quả nhiên, tên này nghiêm túc nói: "Thuê hai phòng đơn đi."

"Thật ngại quá, không còn phòng đơn."

Chu Dương ngẩn ra, nhíu mày: "... Vậy một phòng đôi."

Nói xong, cậu còn quay đầu hỏi ý kiến tôi.

Tất nhiên tôi giả vờ nhăn nhó gật đầu nói được, rồi lại lén ngẩng đầu ra hiệu mắt với chị gái kia.

Chị gái nhỏ cũng rất ghê gớm, lúc này lắc đầu: "Thật ngại quá thưa anh, chỉ còn lại duy nhất một phòng giường lớn."

Mày của Chu Dương nhíu chặt hơn.

Thấy cậu có xu thế quay đầu bỏ đi, tôi vội vàng mở miệng: "Bỏ đi, vậy thuê phòng này đi."

Nói xong, tôi quay đầu về phía Chu Dương, cố ý lắc lắc cánh tay cậu: "Hôm nay mệt quá, trước ở tạm ở đây đi, ngày mai lại đổi chỗ."

Chu Dương chần chừ vài giây, cuối cùng gật đầu đồng ý.

Trước khi đi, tôi quay đầu nhìn thoáng qua, chị gái còn õng ẹo ra dấu "ok" với tôi.

Nháy mắt với tôi.

Không tóm được Chu Dương, hai chữ Điềm Điềm của tôi đọc ngược lại.

Vào phòng.

Tôi theo bản năng nhíu mày.

Quán trọ nhỏ dễ có hành động mờ ám, nhưng mà hoàn cảnh này thật sự không dám khen.

Miễn cưỡng xem như sạch sẽ, thái độ thì vẫn rất kém.

Nhưng mà chuyện này cũng không phải quan trọng nhất.

Tôi quay đầu liếc mắt nhìn Chu Dương, ánh mắt nhìn từ gương mặt ưa nhìn kia đi xuống, đến cằm cậu, yết hầu, xương quai xanh, còn xuống thêm một chút...

Nhìn hai lần, tôi vội vàng nhìn sang chỗ khác.

Cũng không dám nhìn nhiều, dễ dàng phạm tội.

Đóng cửa, thay dép, tôi ngồi bên giường nhìn cậu.

Đàn em có vẻ hơi căng thẳng, đứng co ro ở cửa phòng, lúc thì túm ống tay áo, lúc thì lại vo vo cúc áo.

Chỉ là không chịu lại đây.

Thật ra... tôi con mọe nó cũng hơi căng thẳng.

Nhưng mà vì để tóm được đàn em khóa dưới này, tôi chỉ có thể cố gắng khích lên bản thân trong lòng, sau đó nhanh chóng chui vào phòng vệ sinh bắt đầu tắm.

Quán trọ này cũng có chút tình thú, phòng vệ sinh này là kính mờ, tuy bên ngoài không nhìn rõ hình ảnh cụ thể bên trong, nhưng cũng có thể nhìn xuyên qua ánh sáng thấy chút hình ảnh mờ ảo.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, quá xẩu hổ, vậy chẳng phải khi tắm sẽ bị Chu Dương nhìn thấy hết sao?

Tôi ôm tâm trạng vô cùng kích động và xấu hổ, vội vàng đi tắm.

Nhưng mà--

Vừa ra khỏi cửa lại nhận ra, không biết tên Chu Dương này từ lúc nào đã chạy vào góc phòng, đưa lưng về phía phòng vệ sinh, dáng vẻ không nên nhìn.

Khá lắm, một tên Liễu Hạ Huệ sống động trên đời.

Hít sâu một hơi, tôi ngồi trên giường.

Hai tay chống trên giường, cơ thể hơi ngửa ra sau, bắt chéo chân, học một tư thế như trong ti vi mà tôi cảm thấy vô cùng quyến rũ.

Đúng rồi, trên người tôi mặc áo choàng tắm màu trắng mà tôi cố ý mang đến.

"Chu Dương..."

Tôi mềm giọng gọi cậu.

Chu Dương nghe thấy xoay đầu lại, khoảnh khắc nhìn thấy tôi kia thì sửng sốt.

Bốn mắt nhìn nhau.

Tên này nhìn tôi chằm chằm không hề chớp mắt, nếu như tôi không nhìn nhầm thì đáy mắt cậu dần hiện lên sự nóng bỏng.

Cậu đứng ở trong góc phòng, yết hầu cuộn lên.

"Lại đây."

Chu Dương thật sự nghe lời đi đến.

Thật ra tôi cũng rất căng thẳng, nhưng mà vẫn can đảm từ từ giơ chân lên cao hơn một chút: "Chu Dương, chân chị đau..."

Chu Dương hơi nhíu mày nhìn tôi, lại vẫn nghe lời giúp tôi xoa bóp chân.

Tay cậu rất nóng, đầu ngón tay nóng hổi.

Tôi ngước cằm lên: "Ngồi lại đây."

Chu Dương bèn ngồi bên giường giúp tôi xoa bóp chân.

Nhưng mà--

Liễu Hạ Huệ gì đó đều là giả vờ.

Chưa được bao lâu thì đôi tay kia đã dần dần rời khỏi quỹ đạo...

Cứ như vậy, tôi và Chu Dương bắt đầu chuyến đi sáu ngày.

Nói đến lại ngượng, sáu ngày này chúng tôi vốn không ra khỏi cửa.

Mãi đến ngày cuối cùng, tôi thấy không được, kéo Chu Dương ra ngoài dạo một chút, tiện thể mua chút đặc sản cho bạn cùng phòng cậu và bạn cùng phòng của tôi chia nhau.

Lúc gửi hàng, tôi không khỏi nhớ đến cái hộp bcs trước đây.

Nói đúng ra thì hộp hàng đó là "bà mối" của tôi và Chu Dương đó, nếu như không phải lần đó ma xui quỷ khiến lấy nhầm hàng, có lẽ đến giờ tôi vẫn còn đang đơn phương tương tư Chu Dương đó.

Đi ra khỏi chỗ gửi hàng, tôi nắm tay Chu Dương lắc lắc, tiện thể hỏi: "Sao lúc đó em lại đặt tên nhận hàng như vậy?"

Tôi tên là ha ha ha ha ha ha, cậu tên là ha ha ha ha cái rắm.

Thật sự là nghiệt duyên.

Thật ra tôi chỉ thuận miệng hỏi đại, nhưng mà phản ứng của Chu Dương lại không đúng lắm.

Rõ ràng cậu hơi sững sờ, cơ thể hơi căng cứng.

Khoảng một lúc sau, Chu Dương mới từ từ nói: "Nếu như em nói... là em cố ý, chị tin không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.