Nhật Ký Sống Lại Của Trùng Đực Bản Địa

Chương 49




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Đến lời cuối cùng của lũ trùng đực các ngươi cũng là những lời dối trá! Ta sẽ giết sạch các ngươi!" Trùng thần vung kiếm muốn chém bay đầu Ren nhưng không thể, tay của hắn không cử động, hay nói chính xác hơn là tay Xavier không cử động. Cánh tay săn chắc run lên, bàn tay nắm chặt chuôi kiếm đến nổi cả gân xanh, nhưng quyết không để thanh kiếm trên tay di chuyển thêm li nào.

Đôi mắt đỏ rực của Xavier rốt cuộc cũng sáng lên, gương mặt vô hồn cũng tựa như phá băng mà trở nên vô cùng giận dữ. Hắn nghiến răng nói:

"Em không cho phép bất cứ ai làm tổn thương hùng chủ điện hạ, kể cả là chính em! Trùng thần khốn kiếp! Cút ra khỏi cơ thể ta!"

Xavier bất ngờ trở tay đâm ngược kiếm vào trán mình. Căn nguyên tinh thạch vỡ nát thành từng mảnh vụn, những mảnh nhỏ rơi xuống khỏi trán Xavier để lại dòng máu đỏ tươi hoà vào nước hồ. Cùng với Căn nguyên tinh thạch, chiếc vương miện đen trên đầu Xavier cũng rạn nứt rồi vỡ vụn. Hắn lại trở về là Xavier mà Ren đã quen thuộc thật nhiều năm.

Xavier đỡ lấy Ren rồi xem vết thương trên cổ hắn, cũng may là vết cứa không sâu, chỉ bị thương ngoài da. Là tân trùng thần, Xavier cũng sở hữu toàn bộ siêu kỹ năng nhưng duy chỉ có làm lành vết thương thì không. Trùng thần được sinh ra với sức mạnh phá hoại và huỷ diệt, không phải là bảo vệ và cứu chữa.

Đôi mắt Xavier rực sáng, tham lam nhìn ngắm trùng đực trong lòng.

"Hùng chủ điện hạ, khi nãy ngài vừa nói gì với em vậy? Em không nghe rõ, hùng chủ nói lại đi!"

Ren vỗ má hắn, dùng tinh thần lực truyền lời: "Không nghe rõ thì kệ em. Lên thôi, ta sắp hết dưỡng khí rồi."

Xavier nhếch miệng cười lộ ra hai chiếc răng nanh nhòn nhọn. "Hùng chủ điện hạ ngại thì để em nói giúp nha, ngài nói là ngài yêu Xavier nhất trên đời, mãi mãi chỉ yêu một mình Xavier! Thật trùng hợp là em cũng yêu hùng chủ điện hạ nhất trên đời!"

Trong lúc Ren còn đang hoài nghi hắn thực sự đã nói nhiều như vậy sao thì Xavier giữ lấy gáy Ren rồi đặt lên môi hùng chủ của mình một nụ hôn thật sâu. Môi lưỡi giao hoà, thân thể kề sát bên nhau, triền miên mà ấm áp.

Bỗng nhiên cảm giác đau điếng truyền đến từ trên môi khiến Xavier kinh ngạc che miệng, sững sờ nhìn Ren.

"Em xứng đáng." Ren híp mắt nhìn thư quân của mình. Không phân biệt nổi hắn là thực hay ảo, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tên ngốc này như vậy đâu.

Thấy Xavier vẫn trân trân nhìn mình khiến Ren tưởng hắn bị cắn đau, bèn hôn nhẹ lên khóe môi sưng tấy rồi nói: "Thưởng cho em vì đã tỉnh lại, chào mừng em trở về."

"Hùng chủ điện hạ..." Xavier chớp mắt nhìn hắn, hai má đỏ lựng. "Sau khi trở về chúng ta tạo trùng con nhé."

Ren: "..."

Mà lúc này, bầu trời đế quốc bỗng nhiên tối sầm, mặt trời bị bóng đêm che khuất, mây đen ùn ùn kéo đến. Mặt hồ vĩnh cửu vẫn luôn phẳng lặng giờ đây nổi sóng dữ dội, từ dưới lòng hồ xuất hiện xoáy nước thật lớn. Giữa làn khói đặc bị cuốn theo xoáy nước lờ mờ xuất hiện một cái đầu đang lơ lửng. Cái đầu có gương mặt giống hệt như Xavier, chỉ khác là làn da trắng đến xanh xao, mái tóc đen như mực và đôi mắt mở to đen kịt, không một tia sáng.

"Xavier?" William kinh ngạc gọi, nhưng ngay lập tức đã phát hiện ra điều bất thường. "Không đúng, hắn không phải Xavier!"

Hệ thống ôm chặt lấy gáy Lục Xuyên, run như cầy sấy nói: "Năng lượng xung động mạnh quá, sắp tận thế rồi! Huhu anh sợ ma quá Xuyên ơi! Anh cho chú vay điểm, chúng ta phắn khỏi trùng tinh về Trái Đất được không?"

Lục Xuyên vỗ nhẹ lên hệ thống trấn an nó, lo lắng nhìn xuống đáy hồ, không biết lúc này Ren và Xavier thế nào. Từ dưới mặt nước bỗng bay lên những mảnh vụn đỏ thẫm, những mảnh nhỏ dần dần ghép lại trên trán của chiếc đầu cho đến khi trở thành một viên ngọc hoàn chỉnh. Những vết rạn nứt tựa như mạng nhện chi chít giăng mắc bên trong viên ngọc đỏ thẫm, là Căn nguyên tinh thạch đã bị Xavier đâm vỡ!

Đôi mắt đen đặc dường như không có bất kỳ ánh sáng nào có thể phản chiếu lên nó, lúc này bắt đầu lấy lại tiêu cự. Chiếc đầu của trùng thần nhìn thẳng về phía Lục Xuyên, nhếch khóe miệng cười với hắn.

Lúc này mặt đất bỗng nhiên rung lắc dữ dội, bức tượng của trùng thần cao sừng sững bên hồ vĩnh cửu bỗng nhiên xuất hiện vết nứt. Không chỉ hệ thống mà Lục Xuyên và các trùng đực cấp cao vốn nhạy cảm với sự xao động năng lượng đều nhận ra cơn địa chấn này không phải đột nhiên mà có, mà là do bức tượng trùng thần tạo ra! Những tảng đá phỉ thúy phát sáng được đặt xung quanh lăng mộ đồng loạt nứt ra rồi vỡ vụn.

Dường như sự kiềm chế cuối cùng đã bị phá vỡ, bức tượng trùng thần ầm ầm vỡ tan thành từng mảnh. Khi lớp bạch ngọc bên ngoài rơi xuống, lộ ra bên trong là cơ thể kiện mỹ đến hoàn hảo của một vị thần, chỉ duy nhất từ phần cổ trở lên trống rỗng, không có đầu.

Chiếc đầu bay đến phía trên cơ thể trong bức tượng, hai cánh tay cường tráng vươn lên đỡ lấy chiếc đầu đặt nó về đúng vị trí. Vết cắt giữa cổ ngay lập tức liền lại, hoàn mỹ như chưa từng xảy ra chuyện đầu mình chia cách. Không chỉ đường nét gương mặt mà đến từng tấc da trên cơ thể của hắn cũng giống hệt Xavier, nhưng nếu Xavier là một ngọn lửa mãnh liệt thì trùng thần tựa như màn đêm tối tăm vô tận.

Trùng thần lười biếng bẻ cổ, tựa như vừa thức dậy sau một giấc ngủ dài. Từ viên Căn nguyên tinh thạch đầy vết rạn trên trán hắn vươn ra một chiếc vương miện đen đầy gai nhọn. Trùng thần tức giận nói: "Himmel chết tiệt, hóa ra cả đầu và thân xác của ta đều bị ngươi giấu tại nấm mồ này, dùng mọi thứ để phong ấn, bảo sao ta mất bao nhiêu năm cũng không thể tìm ra."

Bầu trời bị màn đêm che phủ, từ trên trời xuất hiện lốc xoáy cực lớn tựa như muốn hút sạch mọi thứ. Định thần nhìn kỹ, che kín bầu trời hóa ra là một hố đen khổng lồ hơn nữa còn đang không ngừng mở rộng, dường như đang muốn nuốt chửng trùng tinh!

Những cơ giáp và chiến cơ đang bay trên trời không thể chống lại lực hút của xoáy đen, bị nó hút lên trời rồi biến mất trong màn đêm vô tận. Rambo và William ngay lập tức chỉ huy tất cả cơ giáp hạ cánh xuống mặt đất, quân đội đế quốc và liên bang bao vây chặt chẽ quanh khu lăng mộ, bảo vệ đế hùng và đại điện hạ bằng mọi giá.

William và Rambo cũng đồng thời triệu hồi cơ giáp riêng của mình. William ra lệnh cho trùng giữ quyền chỉ huy tướng quân hết sức phối hợp với Rambo, còn bản thân sẽ dẫn theo một đội quân tinh anh đưa bệ hạ và các trùng đực rút lui khỏi chiến trường.

William nắm tay Lục Xuyên nói: " Đi thôi hùng chủ bệ hạ, anh sẽ hộ tống em rời khỏi đây."

Dù vẫn lo lắng cho Ren và Xavier nhưng Lục Xuyên cũng hiểu hắn đã sử dụng hết điểm người tốt, có ở lại cũng không giúp thêm được gì, hơn nữa thân phận đế hùng buộc hắn phải đặt an toàn của bản thân lên hàng đầu. Lục Xuyên gật đầu định bước lên chiến cơ hộ tống thì bị William kéo lại. Hắn ôm Lục Xuyên bay lên cơ giáp của mình rồi để hùng chủ ngồi trong lòng. Lục Xuyên kinh ngạc nhìn cửa khoang cơ giáp đóng lại, phía sau là lồng ngực ấm áp của thư hậu hắn. Lục Xuyên nghe thấy giọng nói của William vang lên bên tai:

"Giao em cho bất kỳ ai anh cũng không yên tâm, em phải ở bên cạnh anh."

Sự hứng thú của trùng thần đối với Lục Xuyên khiến cho William vô cùng lo lắng, bởi vì ngay lúc này ánh mắt của trùng thần vẫn luôn dõi theo Lục Xuyên. Hắn bật cười nói: "Muốn chạy? Nhưng mà chạy đi đâu mới được?"

Hố đen trên bầu trời phút chốc mở rộng, nuốt chửng một phần bề mặt trùng tinh. Ngay lập tức đã có vệ tinh gửi thông báo đến máy truyền tin của Lục Xuyên và William, hình chiếu lập thể của trùng tinh hiện ra trên không trung, toàn bộ Bắc bán cầu và một nửa thủ đô đã bị càn quét, không thể ước tính thiệt hại vì số lượng vẫn đang không ngừng tăng lên. Hố đen đã đến rất gần khu lăng mộ, William và các quân thư khác phải điều khiển cơ giáp bám chặt xuống mặt đất mới không bị hút ngược lên trời. Tuy vậy, cơn địa chấn khi nãy đã ảnh hưởng đến kết cấu của đất, dưới lực hút cực mạnh từ phía trên, mặt đất bỗng nhiên nứt toác ra khiến cơ giáp không còn chỗ để bám, Lục Xuyên cảm nhận được chiếc cơ giáp nặng hàng trăm tấn cứ như vậy mà bị nhấc bổng lên.

Đúng lúc này, từ dưới đáy hồ phóng lên hai cột laser đỏ rực, xé toạc bầu trời đen kịt sâu hun hút thành hai mảnh. Hố đen che phủ bầu trời trùng tinh bị laser xé rách, bầu trời dần dần hé ra tia nắng rọi xuống, xóa tan sự âm u bên dưới. Một trùng cái cường tráng với làn da ngăm đen, tóc đỏ mắt đỏ bay lên khỏi mặt hồ, tay hắn còn quấn quanh eo một trùng đực cao gầy với mái tóc bạch kim dài đến thắt lưng. Đã không còn gọng kính che khuất khiến từng đường nét trên gương mặt tuyệt mỹ của trùng đực hiện lên rõ mồn một. Đôi mày đẹp chau lại, khó chịu nhìn cung điện và thủ đô đế quốc đã bị trùng thần phá hoại đến hoang tàn đổ nát. Cặp đôi này chẳng phải ai khác ngoài Xavier và Ren.

Xavier vươn đôi cánh đầy gai nhọn sau lưng ra, bay về phía quân đội đế quốc và liên bang. Xavier đưa Ren xuống mặt đất, nhận ra Ren không vui liền an ủi nói: "Giao cho em."

Ren vỗ nhẹ sau lưng hắn, đáp: "Cẩn thận một chút."

Xavier nghe vậy thì chột dạ nhìn xuống ngực, trên quân phục đen có một lỗ tròn trước ngực. Vết thương bị William đâm xuyên qua đã lành lại từ lâu, trên lồng ngực ngăm đen tráng kiện thậm chí còn không để lại dấu vết. Xavier một bên thầm mắng tên William ra tay quá nặng khiến hùng chủ sợ hãi, một bên vội vàng đảm bảo: "Hùng chủ điện hạ đừng lo, vết thương nào cũng lành được hết ạ!"

Sau đó hắn nghe thấy Ren nói: "Nhưng em sẽ đau."

Trời biết khi nhổ thanh kiếm thù hận dưới đáy hồ lên, trong đầu Ren chỉ là cảnh máu của Xavier bắn đầy người hắn. Nếu không phải vì những vết thương trên người Xavier, chưa chắc Ren đã rút được thanh kiếm đó lên. Chỉ tiếc là hắn đã bị thanh kiếm từ chối, nếu không thì hiện tại Ren cũng không ngại dùng nó để chém đầu trùng thần một lần nữa.

Có vẻ như chuyện Xavier làm nũng với Ren từ kiếp trước khiến Ren lầm tưởng rằng thư quân của mình rất sợ đau. Tựa như một đứa trẻ khi ngã một mình vẫn có thể ngoan cường đứng dậy, nhưng khi có hùng phụ hoặc thư phụ bên cạnh thì sẽ lập tức oà khóc. Từ trước đến nay ngoại trừ Ren ra sẽ không có ai quan tâm đến việc hắn có đau hay không, bởi vì Xavier quá mạnh mẽ. Xavier vốn không cảm thấy đau, nhưng giờ đây trái tim hắn tê rần, chỉ muốn chui vào lòng Ren để được hắn vỗ về, an ủi.

Xavier hôn lên tay Ren rồi áp tay hắn lên má mình, dụi mặt vào lòng bàn tay ấm áp ấy.

"Có đau một chút, sau khi trở về hùng chủ điện hạ ôm em một cái sẽ hết ạ."

Ren nghe vậy thì bật cười. Hắn lùi lại một bước, cơ giáp của Rambo và William lập tức tiến lên chặn phía trước Ren. Xavier tung cánh bay lên, hắn đứng đối diện với trùng thần. Giờ khắc này, trùng tộc chứng kiến cảnh đối đầu tựa như chỉ có trong truyền thuyết giữa hai vị thần quyền năng nhất, một vị thần khởi nguyên và một vị tân thần được kết tinh từ tinh hoa của đất trời. Trên bờ vai của Xavier hằn lên những dấu vết trùng văn cổ, cả người hắn được ngọn lửa thiêng bao bọc. Ngọn lửa bùng cháy tạo thành một chiếc vương miện đỏ rực rỡ bao quanh đầu Xavier, mà giữa trán hắn nứt ra một kẽ hở. Khi khe hở trên trán mở ra, bên trong là một con mắt đỏ rực. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy sâu bên trong tròng mắt là một ngọn lửa đang bùng cháy.

Uy áp của Xavier khiến tất cả trùng dân trên đế quốc đều ý thức được sự xuất hiện của vị trùng thần thứ hai. Lúc này quân đội liên bang đồng loạt quỳ gối thề chết trung thành với tân trùng thần. Đánh nhau không phải quan trọng nhất là khí thế sao? Lúc này mà còn không ủng hộ tổng tư lệnh của họ thì còn đợi đến bao giờ? Hàng ngàn cơ giáp đang đợi lệnh ngoài lăng cùng lúc quỳ gối, hô lớn: "Tân thần muôn năm! Tổng tư lệnh vô địch!"

Quả nhiên khí thế của quân liên bang khiến những quân thư trung thành với vị thần khởi nguyên cũng bị lung lay. Họ thề trung thành với trùng thần nhưng vị thần của họ lại muốn tiêu diệt họ. Giờ lại xuất hiện thêm một vị tân thần có thể bảo vệ trùng tinh, vậy theo ai bây giờ?

"Xavier." Đôi mắt tối đen của trùng thần nhìn về phía Xavier, thở dài nói. "Ngươi là một vị thần, ngươi không thể sống như một trùng cái tầm thường được. Không là Himmel thì sẽ có rất nhiều trùng đực khác, ngươi cứ việc trở về liên bang, sống chết của đế quốc và trùng tinh đâu liên quan đến ngươi?"

Xavier nhướn mày nhìn về phía hắn đáp: "Vì bị một trùng đực chém đầu mà giận chó đánh mèo lên cả trùng tinh, ngươi không cảm thấy có lỗi với trùng dân đã thờ phụng mình hàng ngàn năm nay sao?"

Phía sau trùng thần xuất hiện vô số bản sao của hắn, trùng thần nhếch miệng cười: "Vậy phải thế nào mới xứng là thần? Mải mê chiến đấu bảo vệ đế quốc để mặc hùng chủ của mình bị hành hạ tới chết như ngươi sao?"

Trùng thần vừa dứt lời, cơ thể hắn và rất nhiều phân thân sau lưng đã bị laser cắt đứt, chia năm xẻ bảy. Trùng thần đối diện với đôi mắt sáng rực giận dữ của Xavier mà cười lớn, các phần cơ thể hắn tỏa ra rất nhiều xúc tu nối liền lại với nhau, không nhìn ra bất kỳ dấu vết nào. Các phân thân phía sau hắn bắt đầu tản ra nhắm về phía Ren và Lục Xuyên. Hàng trăm phân thân của trùng thần đều là cấp S, mỗi bản sao đều mang một siêu kỹ năng khác nhau khiến cơ giáp của quân đội phải vất vả chống đỡ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.