(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc này bình luận trên phát sóng trực tiếp bắt đầu hiển thị:
[ Khoảnh khắc ngọt ngào quá, tự dưng thấy trái tim muốn tan chảy.]
[ Sau lễ cưới của đại điện hạ và đế hùng bệ hạ, bỗng dưng tôi có niềm tin vào tình yêu quá. Hóa ra trùng đực không phải ai cũng tệ.]
[ Lầu trên xem lại đi nhé, đừng vơ đũa cả nắm trùng đực chúng tôi.]
[ Chung thủy là sao? Nghĩa là bệ hạ sẽ không cưới thư hầu nữa?]
[ Lời hứa chung thủy của trùng đực có đáng tin không? Dù không biết sẽ kéo dài bao lâu, nhưng chỉ cần thời điểm nói ra chân thành là được.]
[ Viên đá long lanh lộng lẫy trên nhẫn là đá gì vậy? Lạ ghê chưa thấy bao giờ.]
Hệ thống đứng kế bên Ren, đôi mắt như hạt đậu ẩm ướt nhưng cố gắng không để rơi một giọt nước mắt nào. Ren chú ý đến chiếc nhẫn trên tay William, viên đá trong suốt trên nhẫn tựa như chứa hàng vạn vì sao lấp lánh bên trong, vì vậy hắn liền quay sang hỏi hệ thống:
"Loại đá này không có ở trùng tinh, là em ấy mua trong tiệm bách hóa sao?"
Hệ thống liếc xéo Ren đáp: "Ngươi biết nhiều quá rồi đấy, kẻ biết quá nhiều thường không có kết cục tốt đâu."
Ren không để bụng mà bật cười, hắn bước lên đứng trước Lục Xuyên và William nói: "Trên danh nghĩa đứng đầu tộc Himmel, ta công nhận William Kristensen đã trở thành thư hậu của đế hùng thứ XVIII, Lucifer D. Himmel, thừa nhận ngươi trở thành một phần của hoàng tộc Himmel."
Lucifer là tên thật của nhị hoàng tử, trùng hợp là tên của Lục Xuyên cũng có cách đọc tương tự. Để William chính thức trở thành thư hậu, nghi thức cuối cùng là khắc tên của hắn lên bia tế trùng thần. Điện ngoài của lăng trùng thần có thể cho trùng ngoài tiến vào chứng kiến các buổi lễ quan trọng, nhưng sâu bên trong lăng mộ, tất cả quân thư, quý tộc và máy quay đều không được phép tiến vào, tránh mạo phạm trùng thần và những linh hồn thiêng liêng.
Lục Xuyên nắm tay William cùng bước xuống lăng mộ. Lăng mộ được thắp sáng bởi vô số những khối phỉ thuý lớn toả ra ánh sáng xanh dịu nhẹ. Khi bước xuống khỏi những bậc thang, dưới chân họ là mặt nước mênh mang, dưới lòng hồ tựa như có ánh sáng xanh của phỉ thuý phản chiếu, tạo nên những gợn sóng lấp lánh chuyển động trên trần lăng. Đây được gọi là hồ vĩnh cửu, nơi mai táng các đời đế hùng, thư hậu và hoàng tử. Ở phía bên kia hồ là bức tượng trùng thần cao sừng sững, uy nghiêm cầm quyền trượng trên tay nhưng lại không có đầu.
Phía sau Lục Xuyên và William, Ren đang đứng lại chờ Xavier bước tới bên cạnh mình.
"Đi thôi." Ren cầm tay Xavier dẫn hắn bước vào trong, Xavier nhếch miệng cười nói: "Hùng chủ điện hạ đừng giận em nữa nha!"
"Xem biểu hiện của em."
Vừa bước qua cửa lăng mộ, khung cảnh trước mặt Xavier đã thay đổi, phía trước nào phải bóng lưng của Ren nữa. Ren đang nằm trong tay hắn, đôi mắt nhắm nghiền, cơ thể cũng cứng đờ, lạnh toát. Xavier ôm xác Ren tiến vào lăng mộ trùng thần, muốn thả Ren trở về hồ vĩnh cửu, nơi mai táng đế hùng và hậu duệ của hoàng tộc.
"Xavier?" Tiếng gọi của Ren kéo Xavier trở về hiện thực, đối diện với ánh mắt quan tâm của Ren, Xavier lập tức đáp: "Không có gì, em không sao."
Lúc này, vị tân đế cùng thư hậu của hắn đang quỳ xuống trước bức tượng không đầu của trùng thần, Lục Xuyên đưa tay chạm vào bia tế dưới chân tượng, truyền tinh thần lực vào bia tế. Hắn nhẩm tên của William trong đầu, ngay lập tức họ tên của William đã hiện lên bên cạnh tên của Lục Xuyên. Nghi thức đã hoàn thành, William đã chính thức trở thành thư hậu của hắn. Lúc này Lục Xuyên mới chú ý đến tên của phụ hoàng ngay phía trên tên của hắn, mà ở vị trí dành cho thư hậu khắc tên của tướng quân Noah Randolph.
"Hoàng huynh!" Lục Xuyên kinh ngạc gọi Ren, nhưng Ren chỉ gật đầu với hắn, thì ra Ren đã biết điều này từ trước. Hoá ra phụ hoàng không phải không có thư hậu, vậy rốt cuộc vì sao không đường đường chính chính cưới Noah, cho hắn danh phận? Lục Xuyên không khỏi tiếc nuối mà nghĩ.
Đây là lần đầu tiên William được xuống lăng mộ của trùng thần, hắn nhìn tượng trùng thần sừng sững trước mặt, tuy tượng đã trải qua hàng ngàn năm, phủ rêu phong của thời gian và xuất hiện rất nhiều vết nứt nhưng dựa vào tỉ lệ cơ thể và hình thể của tượng, không khó để nhận ra bức tượng này là một trùng cái.
"Trùng thần là trùng cái mà không phải trùng đực sao?" William càng quan sát càng cảm thấy kinh ngạc, điều này khác hẳn với những gì hắn và toàn bộ trùng dân được dạy. "Hơn nữa vì sao tượng lại không có đầu?"
"Bởi vì trùng thần đã bị Himmel đệ nhất chém đầu." Câu trả lời của Ren khiến cả William và Lục Xuyên đều sửng sốt, không thể tin được. Bí mật này đã bị Himmel đệ nhất chôn chặt, thậm chí các đời đế hùng sau cũng không hề hay biết. Ren không giải thích thêm, hắn quay người định bước ra khỏi lăng thì phát hiện Xavier vẫn đang thất thần đứng trước hồ vĩnh cửu. Ren kéo tay hắn nói: "Chúng ta đi thôi."
Vừa chạm vào tay Xavier, đột nhiên trong đầu Ren xuất hiện hình ảnh một hành lang mờ tối, xác quân thư nằm la liệt trên đất. Dưới ánh trăng lạnh lẽo từ bên ngoài hắt vào, đầu William nằm trơ trọi trên mặt đất, mắt hắn trợn to, phần dưới chỉ còn lại cột sống đầy máu.
Ren huy động tinh thần lực xâm nhập sâu hơn vào tiềm thức của Xavier, tiếp tục nhìn thấy hình ảnh Xavier ôm xác hắn đứng trước hồ vĩnh cửu. Lúc này, Xavier tựa như đã phát hiện ra có kẻ nhìn trộm. Hắn ngước mắt lên, đôi mắt đã trùng hoá đỏ ngầu đối diện thẳng với Ren.
Đột nhiên Ren cảm nhận được một luồng sức mạnh vô biên đánh bật tinh thần lực của hắn ra khỏi tiềm thức của Xavier, thậm chí cơ thể hắn cũng bị hất văng ra xa. Lục Xuyên còn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì, cũng may William đứng bên cạnh hắn đã phản ứng cực nhanh, tung cánh bay lên đỡ lấy Ren.
Xavier ấy vậy mà lại ra tay với hùng chủ của mình? Không thể nào, nhất định có điều gì đó bất ổn, William nhíu mày quan sát Xavier. Đồng tử hắn giãn ra, đứng ngây như phỗng tựa như một con rối không có linh hồn, dù William gọi thế nào cũng không thấy Xavier trả lời.
Lục Xuyên lo lắng chạy đến hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Ren không trả lời, cúi đầu nuốt xuống vị máu tanh ngọt dâng lên trong cổ họng. Sự phản kích của Xavier đã khiến tinh thần lực của hắn bị thương.
Lúc này hệ thống nhạy cảm nhận ra sự xao động trong năng lượng xung quanh, sợ hãi nói: "Bé Xuyên ơi tránh xa hắn ra, nguy hiểm lắm!"
Hệ thống vừa dứt lời, dưới chân Xavier đã xuất hiện một hố đen sâu hun hút, tạo ra một cơn lốc xoáy tròn cuốn tất cả mọi thứ vào bên trong. Xavier lơ lửng trên miệng hố đen, đôi mắt đã trùng hoá toả ra ánh sáng đỏ rực nguy hiểm. William lập tức kéo Lục Xuyên và Ren lùi ra xa rồi đứng chắn trước mặt họ. Động tĩnh dưới lăng mộ đã khiến quý tộc và quân thư ở điện ngoài chú ý, vệ binh hoàng gia đang túc trực bên ngoài nhận được lệnh của William lập tức xông vào lăng bất chấp lệnh cấm khiến đông đảo trùng bên ngoài đều kinh hãi, không biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra trong lăng mộ. Mà quân thư của liên bang biết nhất định là tình trạng của Xavier lại trở nên bất ổn, Rambo cho cận vệ ở lại bảo vệ Shawn còn mình lập tức tiến vào.
Vệ binh bên ngoài xông vào vây quanh đế hùng và đại điện hạ, kinh hãi không hiểu hố đen dưới chân tổng tư lệnh liên bang là thứ gì. Nó tựa như một cái miệng tham lam cắn nuốt mọi thứ, càng ăn càng lớn, ngày càng mở rộng ra xung quanh. Khi Rambo đến, phát hiện vẻ mặt không quá ngạc nhiên của hắn khiến William tức giận chất vấn: "Rambo, chuyện này là thế nào?!"
"Tôi cũng không rõ vì sao, tổng tư lệnh không nói." Rambo lo lắng đáp.
Ren nhìn về phía Xavier, cười lạnh nói: "Em ấy từng nói với ta chuyện này là do không khống chế được sức mạnh của Căn nguyên tinh thạch, viên đá mang sức mạnh vô biên của trùng thần. Nhưng có vẻ mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy." Ren quay sang nói với Rambo: "Phó tư lệnh, đưa ta tới tiếp cận với Xavier."
"Không được, em không cho phép!" Đây là lần đầu tiên Lục Xuyên cương quyết phản đối quyết định của Ren, chỉ cần nhìn vào hố đen đang cuốn tất cả mọi thứ vào trong đã cảm thấy hung hiểm vạn phần, chưa kể hiện tại Xavier đang mất ý thức, chẳng có điều gì chắc chắn rằng Xavier sẽ không làm hại đến Ren như hắn đã từng làm khi nãy.
"Đây là chuyện riêng của liên bang chúng ta. Rambo, đây là mệnh lệnh." Ren không muốn giải thích nhiều với Lục Xuyên, hắn chọn cách dễ dàng nhất là ra lệnh cho Rambo. Cùng với Xavier, Ren giữ quyền chỉ huy tối cao của quân đội liên bang.
Một khi đã là mệnh lệnh, vậy thì một chút do dự trong lòng Rambo ngay lập tức biến mất. Là một quân thư, nguyên tắc đầu tiên là tuân thủ mọi mệnh lệnh của chỉ huy. Ánh mắt hắn lập tức thay đổi, cúi đầu đáp: "Tuân lệnh điện hạ!"
Tuy vậy Lục Xuyên đã không còn là một thiếu niên ngây thơ và vô hại như trước, nắm quyền lực tối cao trong tay, Lục Xuyên đã trưởng thành và dần dần trở thành một đế hùng thực thụ.
"William, ngăn họ lại!"
William ngay lập tức bung cánh chặn trước mặt Ren và Rambo khiến Ren nhíu mày, vừa kinh ngạc vừa tức giận.
"Chuyện liên quan đến sự an toàn của hoàng huynh em quyết sẽ không nhượng bộ!" Không chỉ William mà vệ binh hoàng gia đã vây lấy xung quanh Xavier, đồng thời cũng chặn đường Ren và Rambo. Gió lốc ngày càng mạnh hơn, hố đen cũng ngày một lớn mà Xavier vẫn mất ý thức, hai lần trước khi hố đen xuất hiện Xavier luôn lấy lại ý thức rất nhanh, nhưng lần này hắn thậm chí còn không nhận ra Ren.
Lục Xuyên tiếp tục thuyết phục Ren: "Quân thư sẽ tìm cách tiếp cận để đánh thức Xavier, hoàng huynh hãy ở lại đi ạ."
"Đánh thức Xavier?" Tuy Ren không lớn tiếng nhưng Lục Xuyên vẫn cảm nhận được sự tức giận của hắn. "Bằng cách nào? Ta chính là cách duy nhất! Lục Xuyên, nếu lúc này đứng ở kia là William, vậy thì em có chấp nhận ở một bên trơ mắt nhìn không? Nếu em không làm được thì đừng cản ta."
Lục Xuyên không thể trả lời bởi vì hắn không làm được. Rambo trùng hóa toàn phần, lớp giáp trùng xám bao bọc xung quanh cơ thể hắn, trên vai và hai bên sườn vươn ra trở thành sáu cánh tay trùng rắn chắc, sau lưng là bốn chiếc cánh dài rộng, thân thể cao lớn đến hơn ba mét. Hắn giữ Ren trong lòng, bung cánh bay về phía Xavier. Gió lốc cuốn theo rất nhiều đất đá, thậm chí còn nhổ bật cả những khối phỉ thúy lớn cắm sâu xuống lòng đất. Rambo che chắn cho Ren, lớp giáp trùng của hắn được siêu kỹ năng cường hóa nên cứng hơn rất nhiều so với trùng cái đồng cấp, chỉ những tác động vật lý hoặc kiếm đạn bình thường không bao giờ có thể khiến hắn xây xước mảy may. Một tay hắn giữ Ren, năm cánh tay còn lại đập tan tất cả chướng ngại vật cản đường. Xavier vẫn mất ý thức, thậm chí có trùng tới gần cũng không hề phát hiện. Khi cả hai đã tiếp cận Xavier, Ren vươn tay chạm lên trán hắn.
Tinh thần lực của Ren xâm nhập vào tiềm thức của Xavier, đưa hắn đến nơi tâm trí của Xavier đang mắc kẹt. Vẫn là dưới lăng trùng thần, khung cảnh không có gì khác biệt ngoại trừ trên bia đá chỉ dừng lại ở tên đế hùng Kenya mà không phải Lục Xuyên. Xavier ôm Ren quỳ trước hồ vĩnh cửu, nửa người Ren đã chìm xuống nước nhưng hắn vẫn không nỡ buông tay. Hắn biết Ren phải trở về nơi an nghỉ dưới đáy hồ, nhưng nếu buông tay ra hắn sẽ mất Ren mãi mãi.
Ren bước đến trước mặt Xavier, nhìn thấy chính bản thân hắn đang nằm trong lòng Xavier, gương mặt tái nhợt, trên người đều là vết thương đã ngưng chảy máu. Xavier vẫn cúi đầu nên Ren không nhìn rõ gương mặt hắn. Ren cúi xuống khẽ gọi: "Xavier, là ta..."
Nghe được giọng nói của Ren, lúc này Xavier mới ngẩng mặt lên. Ánh mắt trống rỗng của hắn rốt cuộc cũng được điểm tô thêm ánh sáng, hắn khàn giọng hỏi: "Hùng chủ điện hạ... sao ngài lại ở đây?"
Ren dịu dàng đáp: "Ta tới đón em trở về."
"Về đâu cơ ạ?" Xavier mơ hồ đáp, hắn nhìn xuống xác Ren đang nằm trong lòng mình rồi trả lời. "Là trở về thế giới trong mơ sao? Vâng, hùng chủ cho em về với ngài, em không muốn ở lại đây nữa."
Lời nói của Xavier khiến Ren nhíu mày. "Thế giới trong mơ? Xavier, ta đến từ hiện thực, không phải từ giấc mơ của em."
Xavier nhìn Ren, ánh mắt của hắn quá đỗi quyến luyến, cũng quá thiết tha. Xavier cười khổ nói: "Hùng chủ điện hạ, thật ra cả ngài và thế giới đó chỉ là một ảo tưởng do em tạo ra, một thế giới mà ngài vẫn sống bình an, nơi mà cả những chiến hữu bên cạnh em, William và Rambo đều có được hạnh phúc của riêng mình. Đó là thế giới mà em luôn ao ước được sống ở đó, sức mạnh từ Căn nguyên tinh thạch đã giúp em tạo ra thế giới tuyệt vời ấy."
Ren sửng sốt nói: "Không thể nào, không phải em đã nói mọi chuyện là do em dùng năng lượng của Căn nguyên tinh thạch đảo nghịch thời gian sao? Cũng bởi vậy mà ta mới có ký ức của kiếp trước, là do em đảo ngược thời gian trở lại thời điểm chúng ta chưa quen biết nhau."
"Em cũng ước rằng chuyện đảo nghịch thời gian có thể xảy ra." Xavier vuốt ve gương mặt lạnh toát của Ren trong lòng hắn, ánh mắt mờ mịt như bị phủ một tầng sương. "Nhưng mọi chuyện đã xảy ra làm sao có thể đảo ngược lại được? Nếu có thể đảo ngược thời gian thì tại sao hùng chủ điện hạ vẫn không sống lại? Nếu có thể đảo ngược thời gian, William và Rambo cũng sẽ sống lại, xác họ sẽ không nằm lạnh lẽo ngoài đó, mà hùng chủ điện hạ cũng sẽ không ở hồ vĩnh cửu như thế này."
Ren nhớ lại hình ảnh William đầu lìa khỏi cổ trong phủ thượng tướng vừa nhìn thấy trong tiềm thức của Xavier. Hắn ôm chặt cái xác vào lòng, ngước đầu lên nhìn Ren run rẩy nói: "Nếu thời gian có thể quay trở lại, hùng chủ điện hạ sẽ không yêu em dễ dàng như vậy, càng không có chuyện nhận lời khiêu vũ với em và bỏ trốn theo em đến hành tinh XR. Trước đây ngài kết hôn với em vì đế hùng yêu cầu ngài làm vậy, đến một cái nắm tay cũng phải qua một lớp găng tay chứ đừng nói là thích em từ cái nhìn đầu tiên. Hùng chủ điện hạ, ngài không cảm thấy thế giới này tốt đẹp quá mức sao? William luôn ghét trùng đực mà lại chủ động theo đuổi Lục Xuyên, đến hiền lành như Rambo cũng có được một hùng chủ tốt, liên bang thì phát triển lớn mạnh. Mà ngài lại tự mang theo ký ức của mười lăm năm trước, em có được tình yêu của ngài mà không phải trả giá bất kỳ điều gì. Đương nhiên những điều này đều không có thật bởi vì tất cả chỉ là ảo tưởng của em. Em đã dùng năng lượng của Căn nguyên tinh thạch để tạo ra một thế giới mà em mong muốn."
Từ khi Ren xuất hiện, Xavier chưa từng chủ động bước về phía hắn. Trước đây bất kể khi nào, chỉ cần nhìn thấy Ren là Xavier sẽ ngay lập tức quấn lấy hắn, Ren nhìn cái xác mà Xavier ôm trong lòng liền hiểu lý do vì sao. Trong lòng Ren nặng trĩu nhưng hắn vẫn cố gắng mỉm cười, chìa tay về phía Xavier nói: "Trở về cùng ta."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");